TẬN HIẾN - Trang 469

“À, Belikov”, Abe bắt tay Dimitri. “Ta vẫn mong được gặp cậu. Ta rất

muốn hiểu cậu rõ hơn. Có lẽ chúng ta nên hẹn một thời điểm để nói
chuyện. Ta biết một nơi rất tuyệt trong rừng. Rất, rất xa. Chúng ta sẽ dành
ra một ngày. Ta có nhiều điều muốn hỏi cậu. Và rất nhiều điều muốn nói
với cậu”.

Tôi nhìn mẹ hoảng hốt, thầm mong bà ngăn chuyện này lại. Abe đã

dành khá nhiều thời gian nói chuyện với Adrian khi chúng tôi còn hẹn hò,
giải thích sống động và khủng khiếp về những gì ông mong con gái mình
được hưởng. Tôi không muốn Abe đưa Dimitri đến một nơi xa xôi hẻo lánh
trong rừng, nhất là nếu có liên quan tới súng ống.

“Thực ra”, mẹ tôi thản nhiên nói. “Ta cũng muốn đi cùng. Ta có nhiều

câu hỏi, nhất là về chuyện hai đứa hồi còn ở học viện Thánh Vladimir”.

“Bố mẹ không phải đi đâu à?” Tôi hấp tấp hỏi. “Chúng ta sắp bắt đầu

rồi”.

Ít ra là điều đó đúng. Mọi người gần như đã vào vị trí, và đám đông

bắt đầu im lặng dần. “Tất nhiên”, Abe đáp. Tôi sửng sốt thấy ông hôn phớt
lên trán mình trước khi bước đi. “Ta mừng vì con đã về”. Rồi ông nháy mắt
nói với Dimitri. “Rất mong tới buổi nói chuyện của chúng ta”.

“Chạy đi”, tôi nói ngay khi bố mẹ đi. “Nếu giờ anh chuồn đi chắc

không ai để ý thấy đâu. Quay về Siberia ngay”.

“Thực ra”, Dimitri đáp, “anh tin chắc Abe sẽ để ý thấy. Đừng lo, Roza.

Anh không sợ đâu. Anh sẽ đương đầu với tất cả những thử thách họ đưa ra
để được ở bên em. Như thế cũng đáng mặt”.

“Anh đúng là người dũng cảm nhất mà em biết”.
Dimitri mỉm cười, mắt hướng về phía lối vào đang xôn xao. “Có vẻ cô

ấy đã sẵn sàng rồi”, anh thì thầm.

“Hi vọng em cũng vậy”.
Bằng một giọng rất dõng dạc, một vị sứ truyền lệnh lôi kéo sự chú ý

của cả căn phòng. Tất cả mọi người im lặng, dường như nghe thấy từng
tiếng thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.