TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 26

Thẩm Hữu Bạch nén giận, “Cậu nhanh lên một chút có được không?”

Chu Khi Sơn nhanh nhẹn thay quần áo, sau đó bọn họ rời khỏi phòng học.

Người núp sau cái bàn trên bục giảng từ từ đứng lên, đi tới chỗ thùng rác.

Bên trong đó có đầy thứ vứt đi, nhưng chỉ riêng cái sơ mi trắng này, màu trắng
tinh ấy làm cô khó chịu.

Cô cảm thấy mình vô cùng có lỗi với nó.

Sau đó, Từ Phẩm Vũ cũng không làm tiếp theo lời đồn về truyền thuyết nữa,

nếu làm thì cô thật sự quá ngốc rồi.

Đã biết là ngu ngốc thì vì sao còn muốn đi lấy cái cúc áo đó chứ?

Bởi vì Từ Phẩm Vũ cho rằng, có thể ở bên Thẩm Hữu Bạch là chuyện có

xác suất thấp hơn cả cái truyền thuyết vô căn cứ kia.

Không bị mang tiếng phá hoại của công nữa, Từ Phẩm Vũ về nhà một cách

thoải mái. Cô biết giáo viên sẽ không thể làm gì Thẩm Hữu Bạch, hình như nhà
anh là cổ đông của trường.

Nói chung, có thể bảo vệ được tiền riêng của mình, tâm trạng cô rất sung

sướng. Tạm biệt Ngụy Dịch Tuần ở ngã tư, cô rẽ vào tiệm bán hoa, đúng lúc thấy
Trần Thu Nha ôm thùng hoa ra, bên trong thùng có một cành hoa hồng. Trần Thu
Nha cười với Từ Phầm Vũ.

Từ Phẩm Vũ rút cành hoa ra, “Sao lại còn dư một cành thế mẹ?”

Trần Thu Nha thả chiếc thùng xuống, dùng thủ ngữ nói, đúng đấy, thật đáng

thương, con lấy đi. Từ Phẩm Vũ chậm rãi xoay xoay cành hoa, nụ hồng hé nở
quay một vòng trước mắt cô.

Sáng ngày hôm sau, trời còn không sáng hẳn, sương mù dày đặc trong

không khí. Từ Phẩm Vũ dùng báo bọc nhẹ cành hoa hồng rồi cho vào túi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.