TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 297

cao gót vừa gõ xuống bậc thang thì phía sau đã vang lên giọng nói làm cô sững
người lại.

“Từ Phẩm Vũ.”

Cô xoay người lại, chưa tới một giây mà cảm thấy như tim đã đập sai đến

mấy nhịp.

So với hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cô, Thẩm Hữu Bạch trước mắt

còn gầy hơn trước. Anh bình tĩnh đứng ở đó. Dáng vẻ thiếu niên đã biến mất
hoàn toàn, chỉ còn cảm giác trưởng thành, sâu không thấy đáy, ngay cả vọng
tưởng cô cũng không dám chạm đến. Từ Phẩm Vũ cố gắng mỉm cười, nhưng lại
càng làm gương mặt trở nên cứng nhắc, “Đã lâu không gặp.”

Anh nghe được bốn chữ này thì ánh mắt sầm xuống, định đi về phía cô thì

cửa thang máy chợt mở ra. Giọng nữ lanh lảnh tham gia vào cuộc hội thoại của
bọn họ, “Hữu Bạch?”

Cô gái bước ra từ thang máy, chân dài eo nhỏ, mặc jumsuit, vai khoác khăn

lông, đồ trang sức chói sáng.

Giang Nghi Trân thân mật khoác tay anh, “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Hữu Bạch lạnh lùng nhìn cô ta, lập tức rút tay ra, “Cô Giang, mong

cô…”

“Anh nhất định phải thái độ với em như thế trước mặt người ngoài sao?”

Giang Nghi Trân cắt đứt lời anh. Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Từ Phẩm Vũ
đang đứng sững dưới cầu thang.

Từ Phẩm Vũ hiểu ý cô ta, lập tức tỉnh táo lại, định rời đi. Nhưng ngực giống

như bị kim châm kín đặc, làm cho cô đi không vững, phải nắm tay vịn.

“Từ Phẩm Vũ, em định cứ đi như thế sao?”

Giang Nghi Trân bắt đầu không hiểu ra sao, lúc nãy cô tả chỉ cảm thấy bầu

không khí giữa anh và nhân viên nữ này có chút kì quái. Nhưng khi Thẩm Hữu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.