TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 174

"Iosif Vissarionovich," Abakumov nói bằng cái giọng xúc động của kẻ
trung thành mà bị chủ nghi oan, "đó chính là lý do sự hiện diện của chúng
tôi, tất cả Bộ chúng tôi, chúng tôi phải ngày đêm lo gìn giữ an ninh để Lãnh
tụ có thể yên tâm suy nghĩ đến những biện pháp dẫn đường cho dân tộc."
Stalin nói đến “an ninh của những lãnh tụ Đảng” nhưng Abakumov hiểu
rằng Stalin chỉ muốn nói đến cá nhân mình và chỉ muốn nghe câu trả lời
liên can đến mình.
"Mỗi ngày tôi đều kiểm soát, bắt giam, tầm nã, thẩm vấn không biết bao
nhiêu là vụ…"
Với cái đầu vẫn nghiêng như con gà gãy cổ, Stalin vẫn chăm chú nhìn
thẳng xuống mặt Abakumov:
"Vẫn còn những tên âm mưu ám sát, phá hoại sao? Bộ chúng vẫn chưa sợ
hay sao? Lãnh tụ hỏi."
Abakumov thở dài như người đang cay đắng nhất đời:
"Tôi rất muốn thưa là chúng đã sợ, đã hết dám. Nhưng sự thật là vẫn còn.
Chúng tôi bắt được những võ khí giấu ở trong bếp, ở cả các chợ."
Stalin nhắm một mắt lại, mắt kia mở và sáng lên sự hài lòng.
Lãnh tụ phán:
"Vậy là tốt. Việc đó chứng tỏ là các anh có làm việc."

Abakumov không còn có thể ngồi trước mặt Lãnh tụ vĩ đại của y lâu hơn
nữa, y nhổm dậy, nhưng y vẫn không đứng thẳng người, y cúi khom khom
để cho đầu y khỏi cao hơn đầu lãnh tụ:
"Nhưng kính thưa Chủ tịch, chúng tôi không bao giờ để cho những âm mưu
đó có thể thành hình, chúng tôi bóp nát chúng khi chúng mới nhen nhúm.
Chúng chỉ mới có ý định là đã bị chúng tôi bắt rồi. Chúng tôi diệt chúng
theo tinh thần Điều luật số 19."
"Tốt, tốt lắm."
Stalin ra hiệu cho Abakumov ngồi xuống, người không thú vị gì khi thấy
tên hộ pháp ấy đứng sừng sững trước mặt.
"Như vậy tức là đồng chí nhận thấy có sự bất mãn trong quần chúng?"
Abakumov lại thở dài và trả lời như tiếc hận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.