TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 18

mình nghe, đừng sợ."
"Đội thứ hai vào ăn."
"Chúng tôi đến từ Ozerlag, Luglag, Steplag, Peshanlag."
"Rất có thể là một nhà thơ lớn nào đó có tâm hồn thơ mộng như Puskhin
chưa được ai biết đến ở trong bộ An ninh. Nhà thơ lớn chưa được đời biết
này không thèm làm những câu thơ dài, nhưng chọn toàn những cái tên đẹp
đặt cho trại tập trung. Thấy không?"
"Ha… ha… Ha. Hay lắm. Thật hay" – Pryanchikov nói – "Xin hỏi quý vị
chúng ta đang sống trong thời đại gì?"
"Đừng làm ồn ào, Velentulya.”
“Xin lỗi” – một tù nhân mới hỏi Rubin – “Tên bạn là gì?”
“Lev Grigorich.”
“Bạn cũng là kỹ sư?"
"Thưa không, tôi không phải là kỹ sư, tôi là nhà ngôn ngữ học."
"Ngôn ngữ học? Người ta giữ cả những nhà ngôn ngữ học ở đây sao?"
"Có lẽ bạn nên hỏi những ai không bị giữ trong nhà tù này thì dễ trả lời
hơn" – Rubin nói – "ở đây chúng tôi có những toán học, vật lý học, bào chế
sư, kỹ sư vô tuyến, quang tuyến, kỹ sư điện, chuyên viên điện thoại, nghệ
sĩ, dịch giả, kiến trúc sư, thợ đóng sách, thợ đóng giày, thợ may, họa sĩ, trắc
lượng viên, có cả bác sĩ đỡ đẻ nữa."
"Bác sĩ đỡ đẻ làm gì trong này?"
"Ổng xoay xở khéo lắm. Hiện ông làm việc trong Phòng phim ảnh."
"Lev… Anh vẫn nhận anh là nhà duy vật nhưng anh chuyên nói với người
khác những chuyện duy tâm" – Valêntin Pryanchikov nói – "Các bạn mới
đến nên nghe lời tôi: Khi họ cho các bạn vào phòng ăn, chúng tôi sẽ để sẵn
cho các bạn ba mươi đĩa thức ăn ở cái bàn cuối cùng gần cửa sổ. Các bạn
tha hồ ăn, ăn cho no, nhưng nhớ đừng ăn quá mà bội thực ạ."
"Cám ơn lắm. Nhưng… các bạn chẳng nên nhường phần ăn cho bọn tôi.”
"Không đâu. Tại tụi tui chán ngấy mấy món ấy rồi. Thời buổi này mà còn
ăn cá mòi Mezen với bánh bột kiều mạch kê nữa. Hai món đó ăn thường
quá.”
"Cái chi? Bạn cho bánh bộ kiều mạch kê là tầm thường ư? Năm năm rồi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.