TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 19

chưa từng được trông thấy mặt mũi cái bánh ấy ra thế nào.”
“Chắc không phải là bột kiều mạch đâu, dám là bột bắp lắm à.”
“Bột bắp? Bạn điên hay sao mà nói vậy? Họ đâu dám cho bọn mình ăn bột
bắp. Nếu là bột bắp, tôi sẽ nứm vào mặt họ.”
“Vấn đề ăn uống trong những trại tạm trú hồi này ra sao?”
“Ở trại tạm trú Chelyabinsk…”
“Chelyabinsk mới hay Chelyabinsk cũ?”
“Câu hỏi của bạn chứng tỏ bạn là người hiểu biết nhiều. Ở trại mới…”
“Ở đó hồi này ra sao? Họ có còn cấm các bạn không được dùng bồn rửa
mặt mà phải xách nước từng bô, rửa xong đem đi đổ ngay không?”
“Vẫn vậy.”
“Các bạn vừa nói nhà tù này là nhà tù đặc biệt. Như thế nào là đặc biệt?”

[3]

“Ở đây mỗi người được phát bao nhiêu bánh mì?”
“Những gì chưa ăn, vào đi. Toán thứ hai vào phòng ăn.”
“Bánh mì trắng – ba trăm gờ ram, bánh mì đen thì tùy tiện.”
“Xin lỗi, bạn nói tùy tiện nghĩa là sao?”
“Tùy tiện nghĩa là tha hồ ăn. Bánh cắt sẵn để trên bàn, bạn thích ăn thì lấy
ăn, không thích thì thôi.”
“Đúng vậy, nhưng nếu muốn có bơ và gói thuốc Belomor, chúng ta phải
làm việc gãy lưng mỗi ngày từ mười hai đến mười bốn tiếng.”
“Làm gì mà gãy lưng? Ở đây không có ai phải làm việc đến gãy lưng cả,
nhất là anh, vì anh ngồi ở bàn làm việc. Người gãy lưng là người làm việc
với một cái rìu.”
“Mẹ kiếp. Hơn gì đâu? Mình ngồi trong nhà này đâu có khác gì mình ở
giữa vùng sa mạc hay đồng lầy – mình cũng bị xa cách với cuộc đời như
thế. Các bạn nghe tôi nói đây: họ khoe họ đã tận diệt được bọn ăn trộm và
móc túi, ở bất cứ thành phố nào, bạn không còn sợ bị móc túi nữa. Tôi nghĩ
rằng nghề móc túi sở dĩ bị diệt là bởi vì đâu có ai còn gì trong túi để mà
móc.”
“Phần bơ phát cho giáo sư, kỹ sư ở đây là ba mươi gờ ram, phần bơ phát
cho chuyên viên là hai mươi gờ ram. Các bạn thấy không? Làm tùy khả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.