TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 277

riêng. Đằng nào chồng nàng cũng không thể hiểu, làm cho chồng nàng
hoảng loạn nào có ích lợi gì?
Người gác đi tới gần tường và đứng chắp hai tay sau lưng nhìn ngắm màu
vôi quét trên đó.
"Nói cho anh biết em sống ra sao đi…"
Illarion Pavlovich nắm bàn tay vợ trên mặt bàn. Ánh mắt anh sáng lên niềm
trìu mến từng an ủi nàng nhiều trong thời gian đôi vợ chồng sống cực khổ
trong thành phố bị bao vây.
"Larik… Mình có thể… Mình có cách nào ra khỏi đó sớm hơn không?"
Nàng muốn hỏi chồng về những biện pháp để có thể sớm ra khỏi tù. Trước
đây, hồi sống trong trại tập trung bên sông Amur, anh đã làm việc mỗi ngày
nhiều bằng hai người và nhờ vậy, hạn tù của anh đã được giảm đi.
Illarion lắc đầu:
"Không có cách nào thâu ngắn hạn tù cả. Công việc ở đây không giống như
việc anh làm trước kia. Ở đây người ta phải phát minh ra được một cái gì
lớn, quan trọng mới hy vọng được ra sớm. Nhưng có điều đáng nói là ở
đây" – anh liếc nhìn người gác - "…không ai muốn phát minh gì hết".
Anh không còn có thể nói được rõ hơn.
Anh đưa bàn tay vợ lên áp vào má anh.
Ở trong thành phố Leningrad băng giá năm xưa anh có thể nhận những mẩu
bánh mì của những người sắp chết trong ngày mai. Nhưng ở đây anh không
thể…
"Em có cô đơn lắm không? Em có buồn lắm không?"
"Buồn?"
Trái tim Natalya se thắt lại vì giờ đây cuộc gặp mặt đã gần chấm dứt và
nàng sắp phải đi một mình trên những đường phố vắng của khu Lefortovo,
tâm hồn không được thêm một điều gì mới, không một khuyến khích, một
an ủi, nàng sẽ lại trở về với cô đơn. Về với cuộc sống không mục đích, vô
nghĩa, cuộc sống như bông xám.
"Natalochka…! Em nên nghĩ đến chuyện hạn tù của anh đã qua được nhiều
rồi. Chỉ còn ba năm nữa. Ba năm nữa thôi…"
"Chỉ còn ba năm…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.