TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 296

Với vẻ ngoan cố rõ rệt, Sologdin làm Yakanov tiêu tan hy vọng vừa chớm:
"Đã đốt rồi. Tôi nhìn thấy họ đốt…"
Một tay nắm vào thành ghế, một tay nắm chặt cây chặn giấy bằng đá,
Yakanov nhô người qua mặt bàn. Y như có vẻ muốn bửa đôi đầu Sologdin
bằng cây chặn giấy.
Đầu hơi rụt xuống hai vai, Sologdin đứng như pho tượng bận bộ y phục
xanh.
Giữa hai người kỹ sư những câu hỏi thêm và những lời giải thích đều
không còn cần thiết. Hai đôi mắt họ chiếu vào nhau những tia sáng điên
cuồng.
"Tôi sẽ giết anh…", đôi mắt ông Đại tá gầm lên.
"Cứ việc làm đi. Cho tôi một hạn tù nữa, đồ khốn…", ánh mắt người kỹ sư
tù nhân trả lời".
Nhưng không ai to tiếng, họ không cả nói lớn. Bỗng dưng Yakanov buông
cây chặn giấy và đưa bàn tay lên che mắt như ánh sáng làm mắt y chói và y
lảo đảo đi ra đứng bên cửa sổ.
Sologdin cũng cảm thấy hai chân mềm nhũn làm anh đứng hết nổi, anh vịn
tay lên thành ghế.
"Mình chỉ còn sống được có một tháng nữa thôi. Lần này, mình phải chết
thật sao?". Đứng bên cửa sổ, ông Đại tá nghĩ.
"Một hạn tù nữa? Mình phải chết, không thể sống nổi…". Vịn tay vào
thành ghế, người tù nghĩ trong ghê rợn.
Yakanov quay lại. Mắt y nhìn Sologdin với câu hỏi: "Kỹ sư. Anh có thể
hủy được sáng chế của anh sao?"
Đôi mắt Sologdin trả lời: "Tôi là tù nhân. Đừng quên tôi là tù nhân".
Họ nhìn nhau thù hận – người nọ biết rằng vì người kia mà mình phải chết
– nhưng họ vẫn không sao có thể rời mắt nhìn nhau.
Hắn sắp la hét, sắp đập bàn, hắn sắp nhấc điện thoại ra lệnh cho mình vào
xà lim. Sologdin nghĩ như thế và chờ đợi những việc đó xảy ra.
Nhưng Yakanov rút trong túi ra chiếc khăn tay trắng, sạch đưa lên lau mắt.
Rồi một tay vịn vào thành cửa sổ, tay kia y vẫy tù nhân đến gần.
Sologdin bước ba bước tới cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.