TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 330

được đọc cả trát…"
Đôi mắt người sĩ quan nhìn chàng vô hồn như mắt bằng thủy tinh. Y hỏi
chàng bằng một giọng hoàn toàn vô tình:
"Họ gì?"
"Volodin".
Người tù sốt sắng trả lời.
"Tên riêng và tên thánh?"
"Innokenty Artemich".
"Năm sinh?"
Người sĩ quan kiểm soát lại những câu trả lời của chàng với những gì được
ghi trên tờ giấy y cầm nơi tay.
"Một ngàn chín trăm mười chín".
"Nơi sinh?"
"Leningrad".
Đúng lúc vị Phụ tá Cố vấn Ngoại giao của chính phủ sửa soạn nói đến chức
vụ của mình và yêu cầu được can thiệp, viên Trung úy lùi ra và cánh cửa
được đóng vào mũi vị Phụ tá Cố vấn.
Innokenty ngồi xuống ghế và nhắm mắt lại. Chàng bắt đầu cảm thấy sức
mạnh của bộ máy hệ thống đưa hàm răng vĩ đại ra cắn lấy đời chàng.
Tiếng động cơ bên kia tường nổi lên, rồi lại im lặng.
Nhiều việc mà chàng cần phải làm, những việc quan trọng cũng như nhỏ
nhặt, ào ào đến trong óc chàng cuồng lên với ý muốn chạy vội đi để làm
những việc đó.
Nhưng trong cái "thùng" này không có đủ chỗ để chàng bước được một
bước dài, nói gì đến chuyện có thể chạy.
Nắp che lỗ nhìn chuyển động, Innokenty đưa một ngón tay lên. Mụ đàn bà
nạ dòng bận đồng phục nhân viên MGB với hai cầu vai nền xanh da trời,
với bộ mặt có những nét nặng nề, buồn nản, mở cánh cửa:
"Tôi phải…"
Mụ ra lệnh:
"Chắp hai tay sau lưng. Đi…"
Làm theo lời, Innokenty bước ra hành lang. Sau bầu không khí ngột ngạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.