TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 338

Gã mũi bự đi quanh người chàng, nhìn kỹ mặt mũi, thân thể và ghi những
nhận xét của gã xuống tờ giấy. Khi thấy gã chú ý tìm những dấu vết đặc
biệt của chàng, Innokenty hiểu rằng gã đang thiết lập bản lý lịch thân xác
chàng để cho vào hồ sơ.
Rồi gã Mũi Bự cũng xong việc và đi ra.
Không bận quần áo, Innokenty ngồi xuống ghế.
Cánh cửa lại động. Một thiếu phụ to lớn, tóc đen, bận áo choàng trắng tinh
bước vào. Ả có nét mặt kiêu căng, thô bạo và những cử chỉ giả tạo của một
người trí thức.
Innokenty giựt mình khi thấy người vào phòng là đàn bà, chàng vớ lấy cái
quần lót che thân, nhưng ả đàn bà trừng mắt nhìn chàng với vẻ khinh thị
không cần che giấu, hơi trề môi dưới ra, ả hỏi:
"Có chấy, rận không?"
"Tôi là một nhà ngoại giao".
Innokenty bị chạm tự ái nặng, chàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen đặc biệt
của dân Armenia trên mặt ả đàn bà trong khi chàng nói câu đó, hai tay
chàng vẫn khư khư giữ cái quần lót trước bụng.
"Thì sao? Anh có gì cần khai không?"
Innokenty vội vã:
"Có chứ. Nhiều lắm. Tại sao tôi lại bị bắt? Tôi muốn đọc kỹ trát bắt tôi. Tôi
muốn gặp ông Chưởng lý, ông Quản đốc…"
Ả đàn bà nhíu lông mày:
"Không ai hỏi anh những chuyện ấy. Có bệnh hoa liễu không?"
"Cái gì?"
"Anh có bị giang mai, lậu, hột xoài? Phong cùi? Ho lao? Có bệnh gì khác
không?"
Và ả đi ra không cần chàng trả lời.
Gã nhân viên đầu tiên chàng gặp ở đây, gã có bộ mặt như cái mặt ngựa,
bước vào phòng. Innokenty cảm thấy ấm lòng khi chàng nhìn thấy mặt gã,
vì gã này là người duy nhất ở đây không nạt nộ chàng, không làm chàng
phải đau đớn.
"Sao không bận quần áo vào?" – Gã mặt dài hỏi như gắt – "Mặc vào. Lẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.