TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 34

Lev Rubin và Gleb Nerzhin là hai người bạn thân, thông cảm nhau trong
nhà tù này. Họ cùng yên lặng nhìn xuống trang giấy.
“Tiến bộ nhiều rồi đấy, Gleb” – Rubin nói nhỏ đủ cho một mình bạn anh
nghe – “Cùng với ấn bản âm thanh, chúng ta sẽ có thể đi tới việc phát hiện
những đặc tính của tiếng nói qua máy điện thoại.”
Chợt Rubin giựt mình:
“Cái chi vậy?”
Tiếng nhạc jazz lớn nhất trong phòng nhưng giữa những âm thanh kèn
đồng rộn rịp ấy họ nghe thấy một tiếng nhạc khác. Tiếng nhạc này trong vắt
như lúc có lúc không, phát ra từ chiếc radio nhỏ do họ làm lấy đặt trên
thành cửa sổ sau lưng Nerzhin.
“Đó là một phép lạ” – Nerzhin nói – “bản Sonata thứ bảy trên D thứ của
Beethoven. Không biết vì sao, chưa bao giờ… Nghe đi. Đừng nói.”
Hai người ghé tai vào chiếc radio nhưng tiếng nhạc jazz quá lớn làm họ khó
chịu.
“Valentine…” - Nerzhin nói – “Làm ơn cho chúng tôi nghe. Chìu chúng tôi
một chút.”
“Tôi đã chìu các anh nhiều quá rồu” – Valentine đáp – “Tôi đã ráp dây vào
máy cho các anh. Nếu tôi tháo dây ra các anh sẽ không biết đường nào mà
mò.”
Người thiếu nữ duy nhất trong phòng nhướng đôi lông mày:
“Valentine Martunich… Tắt máy của anh đi. Làm sao nghe được cả ba cái
radio phát thanh cùng một lúc.”
Nàng nói câu này mặc dù nàng cũng thích nghe nhạc jazz như Valentine.
“Serafima Vitalyevna… Không thể được…”
Valentine buông cây hàn điện xuống bàn, chàng đứng vịn tay lên thành ghế
và nói như người đang diễn thuyết trên diễn đàn:
“Một người trẻ tuổi, yêu đời như cô nhất định phải thích nghe nhạc jazz,
điệu nhạc khỏe mạnh, bổ dưỡng tinh thần. Cô không nên thương hại vô lý
những anh già bệnh hoạn. Cô phải nghĩ đến cô trước đã. Cô chưa bao giờ
nhảy bản Blue Tango hay sao? Cô chưa bao giờ được nhìn thấy những bước
lướt đi tuyệt diệu của Arkady Raikin? Nghĩa là cô chưa được biết những cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.