TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 377

được ăn no đủ để sống.
Họ nghĩ lại những việc làm vô ý thức hoặc cố tình mà họ đã làm, những
việc đưa họ đến chuyến đi này.
Họ nghĩ đến nơi họ có thể bị đưa tới, đến những gì chờ đợi họ ở đó, họ nghĩ
trước đến những việc họ phải làm để có thể sống ở đó.
Không ai thổ lộ tâm trạng của mình với ai, nhưng tất cả đều u buồn, lo âu.
Mọi người đều muốn được trấn an và hy vọng.
Vì vậy, khi họ bắt đầu nói chuyện với nhau, một người trong bọn nói rằng
rất có thể họ sẽ không bị đưa đến trại tập trung, họ chỉ phải qua một Viện
Khoa học khác, cả những người không tin cũng lắng nghe.
Ngay cả Đấng Christ khi ở trong vườn Gethsemani, biết rõ số mệnh cay
đắng của mình, vẫn còn cầu nguyện và hy vọng.
...
Bên ngoài bức tường, họ nghe thấy tiếng động cơ xe hơi. Rồi tiếng nói gắt
gỏng của Trung tá Klimentiev.
Họ được gọi ra khỏi phòng từng người một.
Những người tù tay xách hành lý, cúi thấp đầu xuống khi bước lên xe để
khỏi đụng đầu vào vách cửa xe. Mười tám người tù cúi đầu lên xe như thế,
không một ai nhìn từ biệt hàng cây cổ thụ ủ rũ trong sương.
Có hai người tù không cúi đầu khi đi lên xe. Hai người đó là Khorobrov và
Nerzhin – nhưng hai người này cũng không nhìn về phía hàng cây. Họ tò
mò nhìn chiếc xe chở họ đi.
Lâu rồi người ta không còn dùng chiếc xe bít vùng sơn đen chở tù đi trong
các đường phố nữa – loại xe này làm cho dân chúng sợ hãi – bây giờ họ
chở tù trong những chiếc xe giống hệt xe chở hàng tạp hóa, chở thực phẩm.
Thùng xe cũng sơn màu cam và màu trắng xanh vui mắt. Thành xe cũng kẻ
những hàng chữ bằng bốn thứ tiếng:
Khleb
Pain
Brot
Bread
Myaso

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.