TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 67

đến nỗi không biết giải quyết những vấn đề thường ngày của cuộc sống đã
trở thành những chuyện lẩm cẩm không làm cho ai tin. Chúng tôi không
còn cách nào khác. Nếu sử gia các anh không chịu tự hạn chế trong phạm
vi lịch sử, còn có gì sót lại để cho chúng tôi, những nhà toán học, những
chuyên viên, làm nữa? Tôi thấy những người lãnh những giải thưởng,
những người được hưởng quy chế lương bổng dành cho học giả… Những
người đó không viết sử, họ chỉ quỳ gối, khom lưng ở một chỗ nào đó. Vì
vậy chúng tôi, những nhà trí thức khoa học, chúng tôi bắt buộc phải nghiên
cứu lịch sử.”
“Ồ… Sao anh nói có vẻ thê thảm quá…”
Trên mặt bàn không người ngồi của thiếu tá kỹ sư Roitman, máy điện thoại
reo chuông. Simochka đứng dây đi tới nhấc máy trả lời.
“Gleb Vikentich…”
Simochka gọi về phía Nerzhin nhưng đang mải tranh luận với Rubin, chàng
này không nghe tiếng.
Simochka gọi lớn hơn:
“Gleb Vikentich…!”
“Có tôi…”
Nerzhin quay lại nhìn.
“Anh không nghe tiếng gì ư? Có điện thoại.”
Simochka nghiêm khắc nói. Nàng đứng sau bàn của nàng, đôi lông mày
nhíu lại, hai tay khoanh trước ngực, chiếc khăn choàng kéo sát xuống trên
vai nàng:
“Anton Nikolayevich cần gặp anh trong văn phòng của ổng.”
“Vậy ạ?”
Trên khuôn mặt Nerzhin những nét nồng nhiệt của cuộc tranh luận đã biến
đi, những nếp nhăn đã trở lại:
“Cám ơn Serafima Vitalyevna. Anh nghe gì không, Lev? Yakonov muốn
gặp tôi. Không biết là chuyện gì đây.”
Việc ông giám đốc Viện gọi một tù nhân lên văn phòng mình vào lúc mười
giờ đêm thứ bảy là một sự kiện kỳ lạ. Mặc dù Simochka cố gắng giữ vẻ
bình thản của một viên chức, ánh mắt nàng, ngay cả Nerzhin cũng nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.