TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 95

Aleksandr I. Solzhenitsyn

Tầng đầu địa ngục

Dịch giả: Hải Triều

- 12 -

Một người không thể nói dối

Khi Nerzhin đi trở lại phòng âm thính với cảm giác mơ hồ rằng việc anh
vừa làm không sao còn cứu vãn hay sửa chữa được, tâm hồn còn dao động,
anh thấy Rubin không còn có mặt trong phòng nhưng tất cả những người
khác còn nguyên trong đó. Valentulya, đứng trên lối đi hai bên xếp cao
những dàn máy truyền tin, chiếu cặp mắt sáng, linh động, nhìn anh.
“Đừng vội, chàng trẻ tuổi…”
Valentulya giơ tay lên ngăn Nerzhin lại như một viên cảnh sát chặn một
chiếc xe hơi đang chạy:
“Người ta gọi anh có việc gì vậy? Qu’est ce que c’est que c’estpassé?" ( có
chuyện gì xảy ra vậy? )

"Đừng lắm chuyện Valentine…"
Nerzhin cau có lẩn tránh câu hỏi. Anh không thể nào nó cho gã trẻ tuổi đầy
kiêu mạn này biết rằng anh vừa từ chối cơ hội hiếm có được làm việc với
khả năng toán học chuyên môn của anh.
Valentine vẫn vui vẻ:
"Nếu anh có vấn đề gì nan giải, tôi khuyên anh nên mở nhạc khiêu vũ. Anh
đã đọc bài thơ của anh chàng thi sĩ trên là gì đó nhỉ? Anh chàng thi sĩ chụp
hình với điếu thuốc lá gắn trên môi đó…

Cảnh sát của tôi
Bảo vệ tôi
Trong khu vực hạn chế
Ôi… đời sống đẹp biết chừng nào…
Nói thực với anh, chúng ta còn đòi hỏi hơn ngoài nhạc khiêu vũ?"
Nói xong, không chờ Nerzhin trả lời, Valentine đã nghĩ ngay sang chuyện
khác. Quay về cuối phòng, Valentine gọi lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.