TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC - Trang 96

"Vadka… Làm ơn cắm điện vào máy cho tôi…"
Đi gần tới bàn mình, Nerzhin nhìn thấy rõ sự lo âu hiện trên mặt Simochka.
Nàng trố mắt nhìn anh, dò hỏi, không cần che dấu và đôi lông mày của
nàng nhíu lại.
"Gã Râu đen đi đâu rồi, Serafima Vitalyevna?"
"Anton Nikolayevich gọi anh ấy lên Phòng số bảy" – Simochka trả lời lớn
để cho tất cả mọi người trong phòng cùng nghe, xong nàng lại nói lớn –
"Gleb Vikentich… Chúng ta kiểm soát lại bản danh sách âm thanh này. Còn
nửa giờ nữa mới hết giờ."
Nerzhin nhìn quanh và hỏi lại:
"Ồn ào như vầy làm sao có thể làm việc ấy được?"
"Ờ… vào phòng ghi âm…"
Simochka đã sắp đặt trước việc này. Nàng liếc nhìn Nerzhin để ra hiệu và
cầm bản danh sách, nàng đi vào căn phòng kiếng nhỏ xíu ở cuối phòng
trước Nerzhin.
Nerzhin đi theo nàng vào đó. Anh với tay đóng cánh cửa lại, gài khóa cẩn
thận và buông tấm màn che xuống. Simochka bá lấy cổ anh, nàng đứng
nhón gót để hôn lên môi anh.
Trong lòng căn phòng hẹp không còn chỗ để cho hai người xoay chuyển.
Nerzhin nhấc bổng người thiếu nữ gầy và nhẹ lên, anh ngồi xuống chiếc
ghế duy nhất trong phòng và đặt nàng ngồi lên đùi anh. Họ ngồi ôm nhau
như thế trước ống micro và tập danh sách bị vứt ở góc bàn.
"Anton gọi anh lên làm gì? Có việc gì vậy?"
Nerzhin thì thầm:
"Máy phóng thanh có mở không đấy? Coi lại xem. Đừng để cho cả phòng
nghe tiếng mình nói."
"Chuyện gì?"
"Sao em lại cho rằng có chuyện gì xảy ra?"
"Em biết ngay có chuyện khi họ gọi anh. Lúc anh trở về, chỉ nhìn mặt anh
em biết ngay. Chuyện gì?"
Anh cảm thấy hơi nóng từ da thịt nàng chuyền sang anh, má anh chạm vào
má nàng. Cảm giác này là cảm giác hiếm có với những người ở tù. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.