TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 106

Tào Tháo bật cười, thầm nghĩ: “Vẫn tính khí kỳ quặc ấy, hẳn lại

cho ta là kẻ hầu người hạ nào đến đây mà.”

Cậu cũng không nói câu nào, sải bước tiến vào, ngâm tiếp bài thơ

đệ đệ vừa đọc:

“Xét thời lành ta sinh a;

Người vì ta chọn đặt tên.

Tên chính ta là Chính tắc a;

Tên tự ta là Linh Quân.

Trong đã bẩm chất tốt tươi a;

Lại thêm tài năng lỗi lạc...”

[21]

Tào Đức ngạc nhiên quay đầu lại. Tào Tháo thấy đệ đệ đã cao lớn

hẳn lên, bốn năm trôi qua, đứa trẻ béo mập của ngày xưa đã ra dáng
người lớn lắm rồi, tướng mạo còn đẹp hơn cả mình. Thấy tiểu đệ vẫn
chưa nhận ra mình, cậu bảo:

— Đức nhi, bốn năm không gặp, đệ đúng là chả kém gì Khuất

Nguyên phẩm đức cao thượng, tài năng xuất chúng vậy!

Cuốn sách trong tay Tào Đức rơi tuột xuống đất, khóe mắt chợt

sáng long lanh, lộ vẻ mừng rỡ nói:

— Huynh là... A Man?
— Ừ.
Tào Đức chạy đến ôm lấy cậu:
— Ca ca... huynh đã về rồi... Đức nhi nằm mơ cũng nhớ đến

huynh. Phụ thân thật quá nhẫn tâm... Cuối cùng huynh cũng về rồi... -
Nói xong cậu bật khóc thành tiếng.

Tào Tháo vỗ vỗ vào lưng đệ đệ, nước mắt cũng rơi. Giờ khắc ấy,

cậu mới thực sự xác định: về nhà rồi, thực sự đã về nhà rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.