TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 111

hậu, tự ý tôn phi tần bên ngoài” thì đầu cả nhà ngài đều phải đi ở nơi
khác cả!

— Khà khà... cái cổ của đệ cũng đang thấy ngứa rồi đây! Thôi

được rồi, chuyện này coi như đệ chưa hề nói ra. - Đó chính là chỗ hơn
người của Phàn Lăng, bất kể trong lòng thế nào, nụ cười trên mặt vẫn
trước sau không đổi. - Chúng ta hãy bàn chuyện trước mắt đi. Bây giờ
lão giảo hoạt Hồ Quảng đã chết, có lẽ không còn ai làm bừa cho hai
tên Vương Phủ, Tào Tiết nữa. Đệ xem chừng, hai người này ngoài mặt
thì hợp, mà trong dạ thì li, sớm muộn sẽ chia lìa. Đến khi ấy chúng ta
theo họ Vương hay họ Tào?

— Theo Vương cũng được, theo Tào cũng được, nhưng đều phải

xem xem, ai có thể cho chúng ta...

Vừa nói đến đó thì thấy Tào Tháo vội chạy vào. Không biết do

vấp phải bậc cửa hay không dừng kịp, mà vừa vào phòng thì ngã sõng
soài ra đất. Cậu nhanh trí thuận thế quỳ xuống, nhịn đau gượng cười
nói:

— Con xin bái kiến phụ thân.
Tào Tung nhìn con trai dáng vẻ lôi thôi, hấp tấp, trong khi đang

có hai vị đồng liêu ngồi bên cạnh, trong lòng giận lắm, nhưng trước
mặt mọi người không để lộ ra, chỉ mắng bảo:

— Lật đà lật đật, không ra thể thống gì cả! Mắt mũi để đi đâu

vậy, không thấy ai hay sao? Không mau chào hai vị đại nhân?

Tào Tháo khi ấy mới nhận ra Phàn Lăng, Hứa Tương đang ngồi ở

vị trí của khách, vẻ mặt khó xử, vội vàng thi lễ:

— Tiểu điệt xin có lời chào hai vị đại nhân.
Tào Tung còn chưa kịp nói gì, đã nghe Phàn Lăng nói chen vào:
— Hiền điệt, ngẩng đầu lên xem nào?
— Dạ? - Tào Tháo liền ngẩng đầu lên ngay.
Phàn Lăng không nhịn được bật cười khanh khách:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.