TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 128

giữ nó năm năm. Đến nay chính là lúc vật về với chủ, giúp huynh giết
tên quốc tặc!

— Mạnh Đức, năm xưa nếu không được đệ trượng nghĩa tương

trợ, huynh đây sao còn mạng sống hôm nay? Ta đã đem nó tặng cho
đệ, đệ chớ nên chối từ. Anh hùng trong đám thiếu niên, nếu đệ tự cho
mình không xứng kiếm này, trong thiên hạ kẻ nào mới xứng?

Lần đầu tiên Tào Tháo nghe thấy người khác gọi mình là anh

hùng, trong lòng vô cùng hãnh diện...

Chim sợ cành cong

Tào Tháo với Viên Thiệu, Hà Ngung bàn bạc hồi lâu, rồi mới ai

đi đường nấy. Cậu mau chóng quay lại Hồ phủ tìm ngựa của mình để
về nhà, trên đường lúc đi nhanh khi bước chậm, rốt cuộc về đến nhà
cũng chưa muộn. Vừa bước vào sân, lại thấy Tào Đỉnh đang định đi
đâu, cậu vội giữ lại:

— Thúc không được đi đâu đấy, mới sáng sớm đã làm lôi tiểu

điệt dậy, giờ thúc phải đá cầu với tiểu điệt và Đức nhi để bồi thường
đi!

Tào Đỉnh nhăn răng cười:
— Được thôi, hôm nay cũng không có công chuyện gì, chơi một

chút cũng không sao. Nhưng nhóc con ngươi chớ có vội, theo đúng
quy tắc, trước hết vào chào phụ thân đi đã.

Đi ra ngoài về, trước hết phải bẩm báo lại những gì tai nghe mắt

thấy, đó là quy tắc mà Tào Tung đặt ra cho cậu từ sau khi trở lại kinh
kỳ. Năm xưa cậu vì che giấu Hà Ngung mà bị phụ thân tống cổ về quê
bốn năm. Được sự giáo huấn đau khổ thế, tự nhiên khi bẩm báo liền
giấu nhẹm chuyện gặp gỡ Hà Ngung, tuyệt nhiên không hề nhắc tới,
chỉ nói đôi điều về việc điếu tang cũng như mấy câu chuyện trò trong
bữa tiệc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.