TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 173

chẳng phải là chịu oan mà không thanh minh nổi ư? Giặc cắn một
miếng vào xương ba phân...

— Đúng vậy, đúng vậy. Ngài là rường cột của nước nhà, sao có

thể làm chuyện hạ tiện như vậy. - Tào Tung nói hùa theo ý ông ta. -
Sao ngài không sai người giết quách mấy tên tiểu nhân đó đi?

— Ấy, Tào huynh sao lại nói vậy? Mấy tên tiểu tử đó dẫu sao

cũng mới vào cung, đều là con cái những nhà cùng khổ. Dù thế nào
chúng cũng gọi ta là ông, ta sao nhẫn tâm cho bọn chúng chết? -
Vương Phủ giả vờ ra vẻ từ bi nói. - Cho nên, ta nghĩ nên bảo lãnh cho
bọn chúng ra, có mất ít tiền cũng không vấn đề gì.

Tào Tháo núp dưới cửa sổ nghe thấy đã hiểu, thầm nhủ: “Chắc

hẳn bọn tiểu hoạn quan ấy là do ông ta sai khiến, nếu không làm gì có
chuyện ông ta lại tốt bụng thế? Là người chủ trì mọi việc trong cung,
lại tự ý bán trộm quốc bảo, lão già này đúng là tham lam cực độ.”

Tào Tung thì vẫn kinh hãi thực sự, bảo:
— Lão ngài thật có lòng tốt, lấy đức báo oán, bội phục, bội phục!
— Chớ bội phục ta, tuy ta nghĩ như vậy nhưng lực bất tòng tâm.

Lão đệ nghĩ xem, chuyện này có liên quan đến quốc bảo, có phải
thường đâu? Ta chí ít cũng mất món phí tổn với các quan Kinh triệu,
không thể để bọn họ nói ta ỷ thế khinh người, tự ý thả tù phạm. Hơn
nữa, khắp trên dưới có biết bao người làm vụ án này, người ta phải
chịu gánh nặng trách nhiệm, đều vì triều đình làm việc. Thế nào cũng
phải biếu mỗi người một đôi giày chứ? Như thế tính hết cả lại, chí ít
lại không mất vài nghìn vạn tiền ư?

Tào Tung đương nhiên hiểu rõ là ông ta đang “kê đơn” cho mình,

vội tiếp lời thưa:

— Ngài không cần nói nữa, vì thiện tâm ấy của ngài, tại hạ xin

đưa ngài ba nghìn vạn, để chúng ta làm được hảo sự đó.

— Ôi, ôi, ôi. - Vương Phủ vờ chối từ. - Cầm tiền của ngài như

thế có được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.