TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 180

Tào Tháo không hiểu vì sao họ lại khách sáo như vậy, mình thì

xưa nay chả có tiếng tăm gì, hơn nữa gia thế “giống xấu xa để lại của
hoạn quan” phải chê nhiều hơn khen, không thể so được với gia tộc
của Viên Thiệu, Dương Bưu. Hai người này giữa đường đến đưa tiễn
cũng không có gì, nhưng nói năng khiêm tốn như vậy thật khiến người
ta khó hiểu.

Hứa Du thấy cậu hồ nghi như vậy, vội giải thích:
— A Man huynh xin chớ lấy làm lạ, họ đã đọc cuốn Tôn tử binh

pháp mà huynh chú giải, trong lòng rất lấy làm khâm phục, nên mới
đợi đây tiễn chân huynh.

Tào Tháo khi ấy mới nhớ lại: Ngày trước, cuốn binh thư mà mình

chú giải Hứa Du đã mượn mang đi, hóa ra cậu ta đưa cho cả đám đồng
môn cùng đọc. Thật may mắn, cuốn sách ấy đã đem lại cho cậu thêm
hai vị bằng hữu này. Cậu chợt có một cảm giác thân thiết như gặp tri
âm.

— Ồ! Thật lấy làm hổ thẹn... để mấy vị phải chê cười rồi.
— Tào A Man huynh chớ vội! Còn có một đại nhân vật nữa

muốn được gặp huynh đấy! - Vừa nói Hứa Du vừa kéo tay cậu, chỉ về
phía gần gốc đại thụ phía xa xa.

Chỉ thấy gần dịch trạm bên đường có một chiếc xe ngựa, có tới

hơn mười người theo xe hầu, đang đứng nghiêm trang dưới gốc cây,
chính giữa có một chiếc sập, một chiếc án, một ông già chòm râu phơ
phất, y quan hoa quý đang ngồi. Tào Tháo thấy người này khí phách
như vậy, liền nghĩ ngay - đó chẳng phải là Kiều công đại danh đỉnh
đỉnh còn có thể là ai đây?

Trống ngực chợt đập thình thịch, thực đúng cảm giác “được yêu

mến mà kinh sợ” đây! Cậu vội kéo đệ đệ chạy đến phía đó, rảo bước
đến quỳ xuống đất:

— Vãn sinh bái kiến Kiều công! Huynh đệ Tháo có tài đức gì mà

phiền Kiều đại nhân phải đến đây tương kiến. Thực là tội đáng chết!
Tội đáng chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.