TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 200

Tào Tháo càng nghe càng thấy kinh ngạc, ca nương này không

hát những bài dân ca bình thường, mà hát những bài hát trong thiên
Tiểu nhã - Kinh thi,

[44]

thật sự là khác hẳn người thường.

Tào Tháo đã từng sống dưới chân thiên tử ở Lạc Dương rất nhiều

năm mà chưa từng nghe những bài thoát tục như vậy bao giờ, nay
chẳng ngờ ở chốn xóm làng heo hút này lại có ca nương tay nghề tinh
thâm đến như vậy.

— Không được! Không được! Sao lại “anh em cậu cháu” hỗn

độn một đống như thế, lại còn nào những chết, những táng, nhiều táng
khí quá! - Hạ Hầu Uyên lắc lắc đầu.

Tào Tháo từng được tứ thúc nhắc nhở đọc kỹ Kinh thi, vốn rất

thích những bài hát này, thấy Hạ Hầu Uyên nói vậy, cũng cố ý phụ họa
nói:

— Hai chúng tôi là kẻ thôn phu sơn dã, nghe những khúc hát

phong nhã như vậy, thật cũng không hiểu. Có khúc nào thích thú hơn,
cứ tùy ý ca một khúc vậy! - Vừa nói vừa nghiêng đầu có ý liếc nhìn
nàng một chút.

Ca nương nghe thấy cậu nói ra hai từ “phong nhã” thì đã hiểu cậu

cũng biết lai lịch của khúc hát này, nhưng lại nghe cậu nói muốn ca
khúc nào đó đời thường vui vẻ một chút, trong lòng biết cậu muốn thử
làm khó mình. Nàng liền quay về phía đứa nhỏ hơi nhấp miệng, tiếng
sáo của đứa nhỏ liền chuyển sang một điệu vô cùng vui vẻ. Ca nương
cũng vừa hát vừa múa:

“Này Trọng tử, em xin chàng nhớ;

Xóm bên em xin chớ vượt sang.

Cây kỷ liễu chớ bẻ ngang;

Phải đâu em lại dám thương tiếc gì

Nhưng mẹ cha, chính vì em sợ.

Tuy là chàng đáng nhớ đáng yêu;

Mẹ cha rầy dạy những điều;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.