TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 202

— Ồ? - Ca nương chỉnh đốn lại áo váy rồi cười bảo. - Phẩm vị

của công tử đúng là rất cao! Khúc ấy vẫn chưa vừa ý công tử ư?

— Vậy hãy ca thêm một khúc khác đi! - Tào Tháo dường có

những đợt sóng trào dâng trong lòng.

— Công tử lại muốn đổi khúc nào? - Giọng ca nương có vẻ trách

móc. - Thiếp thấy công tử ra dáng hơn người, vốn nghĩ chắc hẳn
không phải tục nhân, ai ngờ công tử lại trêu chọc như vậy! Lẽ nào lại
muốn tiện thiếp ca những khúc hát dâm tục ngoài đời? Tiện thiếp tuy
là kẻ phận mọn nhưng cũng là con nhà đàng hoàng, chớ thấy nghèo
hèn mà nghĩ rằng có thể bắt tiện thiếp làm điều hạ tiện. Ba trăm bài
thơ Kinh thi khiến người ta không suy nghĩ lệch lạc, là những khúc hát
của người quân tử. Công tử nếu không muốn nghe những khúc hát của
bậc quân tử ấy thì không biết công tử là hạng người gì?

— Ha ha... - Mọi người nghe xong đều cười ầm lên.
— Mọi người xem! - Tào Tháo cũng cười nói. - Ta mới nói đôi

câu mà nàng ấy đã nói ra cả một xe không nặng cũng chả nhẹ rồi, lại
còn mắng ta là tiểu nhân nữa... Thôi được! Nàng cứ ca một khúc tùy ý
đi!

Người ca nương cũng không ngăn được bật cười bảo:
— Công tử đã thách đố như vậy, thiếp cũng có một khúc rất mới

lạ, xin ca để công tử nghe vậy! - Nói rồi vẫy vẫy tay bảo đứa nhỏ khởi
nhạc, mình thì cất giọng ca:

“Xa xa kìa ánh sao Ngưu;

Lung linh Chức Nữ bên đầu dòng Ngân

Búp tay thon thả trắng ngần;

Thoi đưa lách cách chuyên cần cửi canh.

Trọn ngày tấm lụa chưa thành;

Mà sao nước mắt tuôn tràn như mưa.

Sông Ngân một dải nông sờ;

Cách nhau nào có bao xa đâu nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.