TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 204

Đường thôn quê tối tăm rất khó đi, may mà Hạ Hầu Uyên sinh ra

và lớn lên ở đây nên đã quen thuộc từ lâu, nhắm mắt cũng có thể về
đến nhà. Anh ta vừa đi trước dẫn đường, vừa báo cho biết những chỗ
ngoặt nhỏ rối tinh rối mù, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tào Tháo
đang ngồi trầm mặc trên mình ngựa không nói năng gì.

— Ta đã nói với huynh mãi rồi sao cứ để ý quá đến thê tử thế!

Làm sao mặt cứ dài thượt nhăn nhó như quả mướp đắng thế?

— Này Diệu Tài! Huynh nói xem, ở chốn thôn quê này ở đâu lại

xuất hiện một ca kỹ thoát tục như vậy?

— Hóa ra vì chuyện này! - Hạ Hầu Uyên cười khanh khách. -

Huynh thích cô nương ấy à?

— Ờ... - Tào Tháo trả lời vẻ ngượng ngùng.
— Thật chứ?
— Ờ.
— Đi! - Hạ Hầu Uyên quay ngựa gọi một tiếng.
— Gì vậy?
— Cướp mang về là xong chứ gì?
— Thế sao được? Không còn vương pháp gì nữa ư?
— Đại thiếu gia của ta ơi! Cậu cho chỗ này là dưới chân thiên tử

mà cậu ở hồi trước ư? Cướp một ca kỹ về nhà mình, gạo nấu thành
cơm rồi, có đáng là gì? Có chỗ nào không phải thì chẳng qua cũng chỉ
là mang chút tội danh phong lưu mà thôi! Ai bảo huynh thích cô
nương ấy chứ? - Hạ Hầu Uyên chẳng cần quan tâm gì.

— Thế cũng không được! Cướp người há là việc mà người nhà

chúng ta làm sao? - Tào Tháo nắm chặt lấy dây cương của anh ta. -
Hơn nữa, bây giờ ta đã là...

— Đã được quận huyện tiến cử, phải làm ông hiếu liêm rồi! Cho

nên trong quãng thời gian quan trọng này không thể trêu vào tổ ong
bầu được, đúng không? - Hạ Hầu Uyên nhăn răng cười. - Được rồi!
Nghe lời huynh vậy, cứ theo huynh nói là đúng rồi. Nhưng huynh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.