TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 25

mình chỉ để chuyện phiếm giải sầu. - Chữ của tôi dù có luyện thêm
tám mươi năm nữa e rằng cũng không theo kịp Lương Mạnh Hoàng,
nhưng nói văn chương thì cũng dám nhận là tạm được.

Cắn câu rồi! Tào Tung mừng quýnh trong lòng, nhưng không để

lộ gì ra ngoài mặt, vẻ rất tự tin bảo:

— Nếu nói đến văn chương, tôi rất ngưỡng mộ văn chương quan

Thái phó họ Trần hiện thời.

— Cự Cao huynh thật có con mắt tinh tường! Trần Thái phó khí

khái hơn người, văn chương sắc sảo, thêm nữa lại là người chính trực
cương nghị, đó cũng là văn giống như người vậy.

— Không sai! Năm xưa, khi xảy ra vụ án bắt bớ đảng phái, bài sớ

ông ấy dâng tấu để bảo vệ bọn Lý Ưng thật là tuyệt diệu! Tôi vẫn còn
nhớ được mấy câu: “Trời trông nhà Hán, buồn bã không thôi, cho nên
âm thầm gây biến, để bệ hạ tỉnh ngộ. Trừ khử yêu nghiệt, thực là ở
việc tu sửa đức mình. Thần ở chỗ đài ti, lo lắng và trách nhiệm nặng
nề, không dám tiếc thân ham lộc, ngồi nhìn thành bại. Nếu được bệ hạ
chấp thuận cho thì dù thần phải đầu lìa khỏi xác, cũng không ân hận.”
Khà khà... Mấy câu nói đó thật người thường không ai dám nói! - Tào
Tung cười nói.

— Không sai một chữ! Cự Cao huynh thật có trí nhớ siêu phàm.
— Ngài quá khen rồi... Tôi thấy rằng cái hay của mấy câu này

chính là ở bốn chữ “Trừ khử yêu nghiệt”.

— Ồ? - Trương Ôn chợt nhận ra chủ ý của ông ta khi đến phủ

mình.

— Từ khi Lương Ký bị tru diệt đến nay, đám hoạn quan ngày

càng được sủng ái, trong thì hoành hành chốn triều chính, ngoài thì vơ
tiền nơi châu quận, lại còn che giấu không cho thánh thượng biết, cấm
cố những người tốt, hãm hại kẻ trung lương, ức hiếp dân đen. Bọn
nhãi hoạn quan này gọi là “yêu nghiệt” lẽ nào lại không đúng?

Trương Ôn đăm đăm nhìn Tào Tung, y như trước mắt là người

mà mình chưa từng quen biết. Một người thường xuyên qua lại thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.