TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 250

có ai lạ cả, nếu đắc tội với ngài, ngày mai ngài lại lấy côn ngũ sắc mà
đánh bộ xương già này thì chịu sao nổi chứ!

Thôi Liệt xưa nay vẫn yêu mến Tào Tháo, nghe Phàn Lăng nói là

hiểu ngay:

— Có phải Mạnh Đức hiền điệt đang đứng ngoài đó không? Vào

đây đi! Hôm nay không có ai lạ, cháu vừa là khách, lại là người đã làm
quan, đến đây cùng ngồi là phải rồi.

— Tiểu điệt thật đắc tội! Mấy vị tiền bối đều đang ở đây, tiểu điệt

đâu dám ngồi ngang hàng chứ? - Tào Tháo bước vào, vái chào khắp
một lượt, - Nghe nói huynh trưởng ra ngoài đứng đầu cai quản một
huyện, tất nhiên tiểu điệt phải đến chúc mừng, cũng nhân thể thăm hỏi
thế bá cùng chư vị đại nhân.

— Được, được, được! - Phàn Lăng theo thói quen vê vê ria mép

rồi ngây ra cười, đó là kiểu cách xưa nay của ông ta, bất kể nghĩ cái gì,
làm cái gì, trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười, - Vẫn còn một chuyện
vui nữa, cậu chưa nghe nói sao? Cách đây không lâu, Thôi thế bá của
cậu lại có thêm một con trai, huyện lệnh gia có thêm một đệ đệ, cậu
không biết à?

— Tiểu điệt lại xin có lời chúc mừng thế bá! - Tào Tháo vừa nói

vừa vái một vái.

Thôi Liệt đứng dậy, đích thân đỡ Tào Tháo:
— Đa tạ hiền điệt quan tâm, tiếc là ta về già thêm con, đứa con

nhỏ Thôi Châu Bình sức khỏe yếu ớt, không tiện ôm ra đây để mọi
người được thấy.

Phàn Lăng cười lớn:
— Thôi huynh, tôi thấy tiểu tử của Tào gia này cũng có quy củ,

làm quan cũng có khuôn phép, thật làm cho phụ thân nó nở mày nở
mặt. Tôi thấy rõ ràng, Mạnh Đức với Quân nhi nhà ta là những đứa
mẫu mực, đã biết lễ nghi, lại có học vấn kiến thức, không như mấy tên
tiểu tử ở ngoài sân kia, nào có hiểu thời biết thế gì chứ, nhờ vào tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.