TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 316

hươu.

Tên kia thì túm chặt lấy chân con hươu không chịu buông, hai

bên ra sức giằng co lẫn nhau.

— Đã nói rồi, ai giành được sẽ thắng! Huynh có thể tranh, sao đệ

lại không thể?

Tang Hồng vừa thấy, cũng chạy lên lôi một sừng hươu, kêu to:
— Các huynh đưa đây!
Lôi đến mức Viên Thuật và người kia cùng chao đảo, ngựa cũng

chao đảo theo.

Tào Tháo ở phía sau đã nhìn thấy rõ, lập tức nhận ra người kia:

“Trùng hợp vậy ư? Đúng là hắn ta!”

Chỉ thấy người kia quát to:
— Tiểu tử được lắm! Rất khỏe, trông ta đây! - Rồi cũng dồn lực.
Viên Thuật thấy hai người kia tranh nhau hăng quá, chẳng chịu

kém cạnh, cũng lấy hết sức tranh giành.

Đúng lúc ấy từ phía đông bắc bỗng nổi lên tiếng đàn du dương,

hẳn là Vương Tuấn, Biên Nhượng đã bắt đầu chơi đàn. Phía này người
kia cùng Tang Hồng, Viên Thuật đều dồn sức, mỗi người đứng một
phía mà kéo, ba con ngựa choãi rộng móng chân, cùng theo tiếng đàn
mà xoay vòng vòng. Không ai chịu nhường ai, cùng co kéo khiến cả
ba chao đảo, yên ngựa tròng trành, chuông nhạc ngựa leng keng kêu
loạn lên.

Tranh nhau một hồi thì Viên Thiệu, Trương Siêu cũng ra khỏi

rừng gò cương dừng ngựa, nhưng họ chỉ lấy làm lạ, không biết người
kia là ai, cùng nhìn nhau ngây ra. Từ phía đối diện cũng có mấy người
cưỡi ngựa chạy tới, đều ăn vận một kiểu như người kia, có vẻ bọn họ
cũng đi săn bắn. Họ cũng không hiểu chuyện gì, toán người của hai
phe đều đứng lại. Nhìn một lúc lâu thấy khó phân giải ổn thỏa, Trương
Siêu nổi hứng kêu to một câu khen hay, rồi gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.