TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 337

— Ngài đàn hặc Cái Thăng? - Bào Tín kinh ngạc.
— Đúng vậy. Cho nên ta cố ý đuổi Hứa Du đi. Lâu Khuê không

chịu đi, ta vác gậy đuổi đi, là để bọn họ không bị phiền phức. Đắc tội
với sủng thần thì sĩ đồ tương lai của bọn họ có được gặp thời hay
không? Vương Tuấn không có ý làm quan, cho nên ta chỉ giữ lại nó ở
bên mình, tấu chương đàn hặc Cái Thăng là thủ bút nó viết. Hiện nay
nó lại đang giúp ta dẫn kinh cứ điển, viết tấu chương đàn hặc một sủng
thần khác, đó là Hà Nam doãn Đặng Vạn! Lần này ta không thể không
từ quan được. - Kiều Huyên cười vẻ bí mật. - Các cậu còn trẻ, hãy cố
gắng! Có duyên chúng ta sẽ gặp lại!

Tào Tháo và Bào Tín tiễn Kiều Huyền đi một đoạn khá xa lưu

luyến không rời. Trở về đến cửa nha môn, vừa hay gặp Tần Nghi Lộc
đang đứng đợi ngoài cửa, Tào Tháo gọi lại nói thầm:

— Giao cho ngươi việc này. Ngươi mau về huyện Tiều, tìm đệ đệ

ta là Tào Đức, bảo đệ ấy sai người đưa tỷ đệ Biện thị đến huyện nha
huyện Đốn Khâu. Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nhất
là không được để phụ thân ta biết. Đi luôn đêm nay!

— Dạ! - Tần Nghi Lộc khẽ đảo mắt...
Hôm sau, Tào Tháo rời khỏi thành Lạc Dương, mang theo nỗi

nhớ nhung rất nhiều bằng hữu, nhưng người đưa tiễn chỉ có Bào Tín
và Vương Tuấn. Tào Tháo vốn mong ngày sau có thể trở lại bái kiến
Kiều Huyền, nhưng không ngờ bởi bôn ba trên con đường hoạn lộ, mà
cuộc gặp gỡ tối qua đã trở thành buổi chia biệt vĩnh viễn với Kiều
Huyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.