TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 363

huyện Yển Sư đã đem xe ngựa ra tặng cho một người phụ nữ ly
hương. Trên đường từ Củng huyện đến Huỳnh Dương lại đem quần áo
lương thực ra chu tế cho những người chạy loạn. Vượt qua Hoàng Hà
lại gặp bọn cướp chặn đường, hai tên tùy tòng mang theo hành lý chạy
trốn mất, rồi bị nhầm đường không vào được dịch trạm Phong Khâu,
vừa đói vừa rét lội tuyết mới rơi vào cơ sự thế này.

— Ha ha ha... Thật là ly kỳ.
— Vãn sinh thực chẳng hiểu thế sự, khiến lão tiền bối phải cười

chê.

— Không hiểu thế sự thì có gì không tốt đâu? - Quách Cảnh Đồ

xua tay. - Người trong thiên hạ đều tâm cơ thận trọng, nào biết rằng
những người tâm địa thuần phác mới có thể làm được việc lớn. Khi
xưa Chu Á Phu chặn vương giá ở doanh Tế Liễu, Đặng Vũ đuổi vua
Quang Vũ ở Nghiệp Thành, những người tầm thường chẳng cũng cho
rằng họ là ngốc nghếch ư? Cứ theo bẩm tính mà làm mới là bậc trượng
phu thực sự!

“Câu nói này thật giống câu Kiều công nói”, Tào Tháo thầm nghĩ

như thế.

Quách Cảnh Đồ lại hỏi:
— Ngài tuổi còn trẻ, không biết vì chuyện gì mà mang buồn bực

trong lòng?

Tào Tháo thở dài, liền mang chuyện dâng sớ đàn hặc, rồi bị bọn

Tào Tiết ngoài mặt thì khen, mà bên trong ngầm hại, giữa tiết đông
hàn rét buốt bị buộc phải rời kinh, tất cả đều kể hết lại một lượt.

Quách Cảnh Đồ vừa nghe vừa không ngừng gật đầu, cuối cùng

ông nói:

— Chàng trai trẻ, ngài việc gì phải khổ não về chuyện đó. Ở kinh

thì làm sao? Ở ngoài thì làm sao? Đã là dấn thân vào đường sĩ hoạn,
có chí tạo phúc cho dân thì việc gì phải so đo thân mình ở chốn nào?

— Lão tiền bối giáo huấn rất phải! Vãn bối làm quan vốn chỉ cầu

được ở chức cao, mưu dành tiếng tăm một phen. Bây giờ nghĩ lại thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.