TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 366

được rõ ạ.

— Được! Ngài nghe ta nói đây. Khổng Tử nói: “Ba năm không

đổi con đường của cha, có thể coi là có hiếu vậy.” Câu ấy thực ra chỉ
đúng một nửa. - Quách Cảnh Đồ nghiêm sắc mặt nói. - Ấy là phải xem
xem con đường của phụ thân mình có thuận theo lòng dân ý trời hay
không. Tổ phụ của ngài vốn rất tốt, trừ chuyện có vết nhơ trong việc
sách lập tiên đế ra, còn lại tất cả chuyện khác, tuy là hoạn quan nhưng
ông ấy cũng có thể được coi là lương sĩ. Nhưng đời sau không thể nắm
được chính đạo đó nữa, mới dẫn đến thanh danh mai một. Ngài nói
trong hai năm ngài làm quan, không né tránh quyền quý, đánh cả
quyền thần, là dựa vào sự bảo vệ của phụ thân, thúc thúc. Vậy tại sao
ngài không thử nghĩ lại xem sao?

— Nghĩ lại?
— Nếu ngài đã được phụ thân, thúc thúc bảo vệ, vậy vì sao

không nhân cơ hội tốt ấy, làm nhiều việc thiện nghĩa cử? Con người ta
không thể thay đổi việc mình được sinh ra, nhưng vẫn có thể làm theo
những gì mình muốn cơ mà! Ngài hãy mượn thế lực của phụ thân,
thúc thúc, mà đấu tranh nhiều hơn nữa với bọn giặc thiến kia, tạo phúc
hơn nữa cho muôn dân, há chẳng tốt lắm sao? Lại nữa, ngài có căn cơ,
có chỗ dựa, ngài chỉ mới biết không thể mượn tay họ để làm điều ác,
mà không biết có thể dựa vào họ để làm điều thiện. Trách nào ngài đi
xa ngàn dặm vẫn còn phải mang theo đôi côn làm vất vả bao nhiêu
người. Thật tối tăm, ngu độn!

Tào Tháo bỗng nhiên ngộ ra:
— Ôi... Ngày trước Kiều công vẫn thường giáo huấn vãn bối, nay

được lão nhân gia khai ngộ, mới hiểu được thâm ý bên trong.

— Ồ? Ngài quen biết Kiều Huyền ư? - Quách Cảnh Đồ có vẻ hơi

bất ngờ.

— Từ khi vãn bối làm quan đến nay, đội ơn giáo huấn của Kiều

công đã nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.