TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 370

nhiệt khác thường, người buôn bán ồn ào tấp nập, băng qua hết phố nọ
đến ngõ kia, cuối cùng cũng đến trước cửa huyện nha.

Lâu Dị trông thấy một người đội mũ, mặc áo xanh, đang nghển

cổ ngóng về phía đầu phố, cười bảo:

— Huynh đang tìm gì thế?
Người ấy phẩy tay áo nói:
— Không có việc gì thì hãy tạm tránh ra. Ta đang đợi đón đại

nhân nhà ta!

Lâu Dị càng cười lớn hơn:
— Đều đến trước mặt huynh cả rồi đấy, huynh còn chưa nhận ra

ư?

— Gì cơ? - Người ấy khi đó mới chú ý đến Tào Tháo: chỉ thấy

một người trẻ tuổi, thân hình ngũ đoản, đang ngồi trên một con ngựa
gầy, tướng mạo trông cũng bình thường, sắc mặt lại vàng võ gày còm,
bộ dạng như mới ốm dậy, chỉ có đôi mắt là tinh anh sắc sảo. Bộ râu đã
lâu ngày không cắt sửa, mình mặc chiếc áo dài đã bẩn lem nhem, bên
ngoài khoác một chiếc áo bào lông cáo có một miếng rách dài. - Đấy
là công tử của Tào Tung, là quan huyện Đốn Khâu đó ư?

Tào Tháo vội xuống ngựa, lấy ấn tín từ trong áo ra:
— Ta chính là Tào Tháo, dám hỏi các hạ là ai?
Người kia vội vàng quỳ xuống đất:
— Thuộc hạ Từ Đà, là công tào bản huyện, trong lúc gấp gáp

chưa thể nhận ra đại nhân ngay, mong đại nhân thứ tội.

— Từ công tào mau đứng dậy đi! Trông bộ dạng ta thế này, đến

ngay chính ta nhìn cũng còn không dám nhận là mình nữa là! Ha ha
ha...

Từ Đà được ưu ái lấy làm kinh sợ:
— Vừa nãy thuộc hạ đã cho xe ngựa đi đón đại nhân, đại nhân

không trông thấy ư?

Tào Tháo lấy làm ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.