TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 1 - Trang 45

cho bọn trẻ con, bản thân tuy không thích học, nhưng cũng đã đọc sơ
qua rồi.

Tào Dận nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trong mắt cậu, liền cầm cây

thước đập đập lên bàn A Man, lạnh lùng bảo:

— Ngươi tự cho là đã đọc hiểu Hiếu kinh ư? Sợ sách ta giảng cho

ngươi không có gì phải không? Vậy được, ngươi đọc thuộc lòng cho ta
nghe câu đầu tiên mà Khổng Tử nói trong sách này xem nào.

A Man ngây mặt, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, mới lắp bắp đọc:
Phù hiếu, đức chi... chi bản dã, giáo chi... chi sở do... sở do

sinh dã...

[8]

— Hừ! Sai rồi! - Tào Dận cười nhạt. - Mới có một câu mà đã mơ

mơ hồ hồ đọc ra như thế, rõ ràng ngươi không chăm chỉ đọc sách, thế
mà dám coi thường Hiếu kinh là sách dễ?

Nói xong túm lấy tay A Man, cầm thước vụt đen đét vào tay ba

roi. Rồi mặc A Man cắn răng mím môi đứng đó, ông giảng tiếp:

— Tử viết: Tiên vương hữu chí đức yếu đạo, dĩ thuận thiên hạ,

dân dụng hòa mục, thượng hạ vô oán. Nhữ tri chi hồ?

[9]

Đó mới là

câu nói đầu tiên của Khổng Tử. Ngươi đã nhớ chưa?

— Dạ. - A Man xoa xoa tay miễn cưỡng đáp.
— Vậy ta hỏi ngươi: “Chí đức yếu đạo” mà Khổng Tử nói là gì?

Ngươi có biết không?

— Đó là hiếu ạ. - A Man nhanh nhẹn đáp. Câu hỏi ấy quá đơn

giản, cái đức lớn mà Hiếu kinh nói tất nhiên là đạo hiếu.

Tào Dận cười nhạt, lắc đầu bảo:
— Vậy là ngươi không hiểu rồi! Nếu ngươi biết hiếu đạo thì

ngươi đã không chống đối phụ thân ngươi, đã không bị ông ấy đuổi về
đây. Cho nên ngươi phải nghe lời ta mà học cho tốt, học xem cái gì
mới thực sự là hiếu.

— Không đúng, thúc thúc cưỡng từ đoạt lý! Điệt nhi không bất

hiếu, cứu người sao lại là sai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.