TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 102

Trong lòng Tào Tháo đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Ông ấy đã

từng hứa sẽ nhận mình theo để xuất binh đánh trận, nếu thực sự hoàng
đế muốn ông ấy làm tướng, chẳng phải mình cũng có thể ra tay một
phen sao?” Nhưng rồi Tào Tháo lại cảm thấy nghĩ như thế thật độc ác.
Bản thân mình là quan triều đình đại Hán, nên mong muốn cho quốc
gia được thái bình vô sự, làm sao có thể mong có kẻ tạo phản chứ?
Tâm tình ấy thật sự là mâu thuẫn...

Khi ấy Viên Cơ bất chợt chạy đến, chắp tay nói:
— Khi nãy lúc lên điện, may nhờ Mạnh Đức hiền đệ đỡ giúp cho

cha già của tôi.

— Chuyện nhỏ như thế, có gì đáng nói đâu chứ.
— Ôi chao... Bản Sơ, Công Lộ nhà tôi đều không chịu ra làm

quan, thật đáng xấu hổ. Hiền đệ có trông thấy Dương Kỳ đâu không?

— Ở bên kia kìa! - Tào Tháo đưa tay chỉ.
— Đa tạ, đa tạ!
— Có chuyện gì ư?
— Hoàng thượng mời hai ông lão đến hậu đường nghị sự, ai ngờ

nói một hồi thì Dương công với hoàng thượng đã to tiếng với nhau,
vua tôi hai người ra sức hét lên với nhau một hồi. Bệnh đau tim của
Dương công đã phát tác, tôi phải vội chạy đi tìm Dương Kỳ đến hầu
hạ ông cụ. - Nói xong Viên Cơ lập tức chạy đi.

— Ngươi nghe thấy chưa, việc đến nước này mà hoàng thượng

vẫn không chịu nghe lời trung ngôn đấy! - Chu Tuấn cười nhăn nhó. -
Nếu thực sự phải đánh nhau, chỉ e là kẻ lĩnh quân không chết dưới tay
bọn phản tặc, mà lại chết vì miệng lưỡi bọn gian thần. Mong sao công
việc này không phải giao vào tay ta.

Tào Tháo với Chu Tuấn lại trò chuyện hồi lâu, gần đến giờ dần,

bầu trời đã dần mờ sáng. Vẫn chưa có tin báo gì về chiến sự cả, khiến
cánh vũ lâm quân canh phòng vẫn không dám lơ là chút nào. Hai
người bèn bước xuống thềm ngọc, tìm một chỗ khuất gió, ngồi bệt
xuống nền đất lát gạch xanh trong ngự viên. Tiết trời vẫn đang là đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.