TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 143

Đó là chuyện Tào Tháo bận tâm nhất trong đời, nhưng Tào Tháo

tự dằn lòng lại, hô to lên:

— Trật tự cho ta nào!
Lâu Dị, Tần Nghi Lộc đều hô lên theo:
— Câm miệng cả lại! Đô úy đại nhân có lời dạy bảo!
Đám người kia khi ấy mới dần dần trật tự lại.
— Bản đô úy phụng mệnh thiên tử, dẫn các ngươi đi chinh thảo

phản tặc, trợ giúp hai cánh quân hoàn thành đại công. Cớ sao các
ngươi lại làm ồn ở đây? Hãy mau chóng về trướng nghỉ ngơi đi!

Một tên lính toàn thân khoác giáp trụ sáng choang kêu lên:
— Chúng tôi không rõ, triều đình sai chúng tôi đi cứu viện quân

vua, chứ không phải đến đây ngủ cho chán mắt! Hiện nay Ba Tài
chiếm cứ Dĩnh Xuyên, binh mã hai đường bị vây khốn, phải chịu thua
bại. Đô úy đại nhân làm sao lại có thể dừng ở đây không chịu tiến
quân, làm lỡ mất thời cơ chiến đấu? Chúng tôi là những người tự
nguyện tòng quân tận trung vì nước, nếu đại nhân không chịu tiến,
chúng tôi sẽ tự đi đánh! Có chết cũng không làm con rùa đen rụt cổ
thế này!

— Đúng! Đúng! - Thực sự có không ít binh sĩ cùng kêu to lên

theo tên đó.

— Một kẻ đoản kiến như vậy mà cũng dám cười nhạo bản đô úy?

Làm sao các ngươi biết ta đình quân không tiến? - Tào Tháo đưa mắt
nhìn một lượt những người đứng trước trướng, đột nhiên quát lên, -
Các ngươi dỏng tai lên mà nghe đây! Binh pháp có nói, biết địch biết
ta, trăm trận trăm thắng. Hiện nay quân giặc đông hơn quân ta đâu
phải chỉ hàng chục lần? Nếu chúng ta xuất quân vào lúc này, đến quan
ải cũng đã là giờ ngọ, nếu lại nghỉ ở trước ải, để ngày mai chiến đấu,
thì tình hình trong quân tất sẽ bị bại lộ! Nếu buổi chiều xuất quan, nhỡ
gặp phải quân địch giữa ban ngày, thắng thua còn chưa thể biết được.
Giặc Khăn Vàng là đám ô hợp, đám quân như vậy nếu đánh một trận
thua thì sĩ khí sẽ tan biến sạch không phấn chấn lên nổi. Nhưng nếu để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.