TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 146

— Dạ. - Tần Nghi Lộc vâng lời đi ra.
Tào Tháo thấy binh sĩ đều giải tán hết, cũng trở về trướng nghỉ

ngơi. Lần đầu tiên huấn thị quân lính, trong lòng thực sự cũng hơi hồi
hộp, ngồi ngả trong trướng, bất chợt Tào Tháo nở một nụ cười.

Lâu Dị cầm túi nước đưa đến:
— Đại nhân đã nói nửa ngày rồi, xin hãy uống một ngụm nước ạ.
Tào Tháo lúc ấy mới thấy khát, đón lấy uống một ngụm.
— Đại nhân, ngài làm như vậy là cố ý phải không ạ?
Tào Tháo thiếu chút nữa thì phì cả nước trong miệng ra:
— Ngươi... ngươi nói gì cơ?
Lâu Dị lau lau chiếc mũ đâu mâu của Tào Tháo, không ngẩng

đầu lên:

— Thực ra trong lòng ngài đã tính toán từ trước rồi, nhưng cố ý

không nói rõ với ba quân, Ngoài mặt thì tỏ vẻ chậm rãi không vội
vàng, chính là muốn làm cho ba quân bàn ra tán vào, để mượn thời cơ
ra oai chấn chỉnh quân uy thôi.

Tào Tháo liên tục chặc lưỡi:
— Làm sao ta được đảm nhiệm chức đô úy này ngươi cũng biết

rồi. Mà đám lính này phần lớn đều có xuất thân cao quý, nếu không
diệt bớt ngạo khí của chúng, đến khi ra trận chỉ huy không nổi, thì sẽ
gay go to.

— Ngài anh minh quả quyết, tiểu nhân thực là bội phục. - Lâu Dị

cảm thấy hôm nay mình không thể ghìm lòng mà không nói nhiều
mấy câu, vội nói thêm.

— Ôi, ngươi đúng là tinh ý sáng lòng. Ai cũng bảo Tần Nghi Lộc

nhanh trí, ta thấy hắn chỉ thông minh ở ngoài da thôi, ngươi mới là
thông minh sâu trong xương tủy. - Tuy nói như vậy, Tào Tháo cảm
thấy tâm tư mình có người thấu tỏ hết, ít nhiều cũng cảm thấy khó
chịu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.