TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 237

đấy, nó cảm thấy mình đã lỡ lời, vội bưng miệng không dám nói thêm
một tiếng nào nữa.

— Nếu không phải vì tuổi nhỏ, ngươi cũng thắt khăn vàng đi theo

làm phản rồi. - Tào Tháo không biết làm sao được chỉ lắc đầu, - Ngươi
không cần phải giấu, chuyện ấy ta đều có thể nghĩ được ra. Không có
lương thực, không có đường sống, không phản thì còn đợi gì chứ? Vậy
làm sao ngươi đến được Tế Nam?

Đứa nhỏ khi ấy mới yên tâm, nghẹn ngào nói:
— Tiểu nhân theo những người chạy nạn đói đến đây. Lúc xin ăn

dọc đường, gặp được mấy công sai trong phủ của đại nhân, bọn họ
nhìn thấy tiểu nhân đáng thương, đã giữ tiểu nhân lại trong phủ làm
những việc vặt, cũng coi như có miếng cơm ăn.

Tào Tháo thấy tình cảnh của nó đáng thương như vậy, lại nghe

được là người mà Tần Nghi Lộc giữ lại, không ngăn được động lòng,
ôm lấy đứa bé nói:

— Khóc đi, khóc ra được cũng tốt. Sau này ngươi hãy làm việc

cho tốt, gan phải bạo hơn, không được tùy tiện khóc lóc đâu.

Đứa nhỏ nghe Tào Tháo nói như thế, sao còn nén nổi nữa, ôm lấy

cổ Tào Tháo gào lên khóc to, nước mắt nước mũi làm ướt hết cả áo
của Tào Tháo. Nó cứ khóc như vậy hồi lâu, mới thôi ấm ức. Tào Tháo
vỗ vỗ lưng nó, an ủi bảo:

— Ngươi tuy nghèo khổ, nhưng còn mạnh mẽ hơn ta, khi ta còn

nhỏ, muốn khóc chỉ có bò đến bên mộ mẹ ta... Ta còn chưa kịp hỏi, tên
ngươi là gì?

— Tiểu nhân họ Lã! - Đứa nhỏ chợt xấu hổ đỏ mặt, - Tên là...

Ngốc Nhi.

— Lã Đầu Trọc! Ha ha ha... Thế sao coi là tên được. - Tào Tháo

cười mãi không thôi.

— Bẩm đại nhân, khi tiểu nhân còn nhỏ, đầu tóc không mọc được

mấy sợi, phụ mẫu tiểu nhân liền gọi tiểu nhân là Đầu Trọc. - Đứa nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.