TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 248

Tào Tháo cười chỉ vào Lưu Diên:
— Thật không dám giấu, trong số những người ngồi ở đây chỉ có

vị Lưu huyện lệnh này là lọt lưới, còn tất cả các vị khác đều là mới
nhận chức cả.

Hoàng Uyển đặc biệt chú ý nhìn Lưu Diên từ đầu đến chân:
— Ồ, Lưu huyện lệnh thực là ông quan tốt.
Lưu Diên xua tay từ chối:
— Hạ quan thực sự không có công trạng gì, vốn cũng tầm

thường, không có gì đáng gọi là quan tốt.

— Ngài không cần phải khiêm nhượng. Hiện nay vốn chẳng thể

bàn đến chuyện làm nên công trạng gì, không tham ô hối lộ đã là quan
tốt rồi. Một quả hồng thối là thối hết cả giỏ, không đem bọn thập
thường thị... Ôi! - Hoàng Uyển bị cấm cố hai mươi năm, có thể nói là
khắc cốt ghi tâm, không còn dám nói gì về hoạn quan trước mặt mọi
người nữa, vội chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, - Các ngài làm
sao tụ tập hết cả lại đây?

Chuyện phiền lòng kia lại được gợi lên, Tào Tháo cúi đầu nói:
— Vẫn là chuyện vận chuyển đá lên kinh, nhưng hoạn quan bới

lông tìm vết không chịu nhận.

— Hừ! - Hoàng Uyển cười nhạt một tiếng, - Chớ có vội, bọn

chúng vẫn chưa đến lúc được chọn ấy thôi. Đến lúc rồi, nhất định sẽ
nhận.

— Ồ? Vì sao vậy? - Tào Tháo hỏi dồn, Hoàng Uyển vẫn im lặng

không nói, chỉ cười nhạt.

Lưu Diên thấy vậy, liệu rằng ông ta có chuyện riêng cơ mật gì

muốn nói với Tào Tháo, liền hiểu ý đứng dậy:

— Nếu đã như vậy, trong nha môn của hạ quan còn nhiều việc

phải làm. Thời gian cũng không còn sớm nữa, xin chư vị đại nhân an
tọa, hạ quan xin cáo từ trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.