TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 289

— Mạnh Đức, đi ra làm quan đi! Một câu nói của Hà Quốc cữu

đã đành, mà mọi người cũng đều mong mỏi huynh đấy.

Trong lòng Tào Tháo thấy hơi mâu thuẫn, nghĩ mãi hồi lâu, vẫn

cứ nói:

— Ta với chư huynh không giống nhau, trong lòng ta đã nguội

lạnh rồi! Khi xưa đánh chết Kiển Đồ, đắc tội với hoạn quan, bị đưa ra
khỏi kinh sư; Ở Đốn Khâu trăm họ ca ngợi ta, kết quả lại gặp phải đại
nạn; Nhận chức nghị lang ngồi rỗi hai năm, dẫn quân đánh trận lại
phải giết bao nhiêu người dân vô tội; Ở Tế Nam vất vả một năm trời
cũng không làm nên được gì... Chúng ta tuổi tác tương đương nhau,
nhưng các huynh có ai từng trải nhiều vấp váp trên đường đời bằng ta?
Thất vọng hết lần này đến lần khác, triều đình như thế này còn có thể
hy vọng gì chứ? Ta thấy việc này coi như thôi đi thôi.

Thôi Quân lặng im hồi lâu, mới nói:
— Có lẽ huynh cũng cần phải suy nghĩ thêm, tất nhiên ta không

thể ép buộc làm khó huynh. Nhưng xin huynh nhớ kỹ, tất cả mọi
người đều không ai quên huynh đâu. Lúc nguy nan huynh nhận mệnh
dẹp loạn Khăn Vàng, công lao ấy mọi người đều ghi nhớ trong lòng.
Dẫu sao huynh cũng mới có ba mươi ba tuổi, phụ thân huynh lại...

— Ý ta đã quyết! - Tào Tháo cắt ngang lời Thôi Quân nói dứt

khoát, - Ta không muốn lại hưởng bổng lộc trong đời ô trọc này nữa.
Thiên hạ không trong sáng thì ta sẽ còn tiếp tục ẩn cư ở đây. Một đời
này không trong sáng thì ta sẽ chết già ở đây!

Thôi Quân lặng người nhìn Tào Tháo, rất lâu sau khóe miệng mới

cử động. Tào Tháo cảm thấy mình đã thất thố, vội giải thích:

— Xin lỗi huynh... ta...
— Không sao, không sao. Không nói đến chuyện này nữa...

không nói nữa... - Thôi Quân cảm thấy không khí có vẻ nặng nề, bèn
đổi mặt, cười nói, - Ta thấy huynh sống ẩn dật ở đây cũng không tệ
nhỉ.

— Cũng tạm qua ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.