TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 324

cừu màu trắng, đầu đội khăn văn sinh, bên ngoài là mũ da cáo. Trông
tướng mạo thật văn nhã tuấn tú, siêu phàm thoát tục, trên khuôn mặt
trắng trẻo, ba chòm râu dài đen mượt đang phất phơ bay trước gió,
giống hệt một bậc thần tiên. Người ấy đang nhắm hai mắt, hai tay vẫn
gảy cây đàn dao cầm một cách thành thục.

— Huynh là... - Tào Tháo không dám nhận ngay, - Tử Văn ...là

huynh phải không?

Người vừa đến chính là Vương Tuấn. Anh ta dừng tay, mở bừng

mắt cười nói:

— Mạnh Đức, huynh không coi ta là bằng hữu nữa rồi ư?
Tào Tháo đỏ mặt:
— Đâu dám. Đâu dám! Chúng ta mười năm không gặp nhau rồi,

bên ngoài lạnh, xin mời mau vào trong... - Tào Tháo bỗng nhiên dừng
lại, trong lều cỏ cũng không có bếp lửa gì.

Tào Đức cười nói:
— Cái chỗ quái quỷ này của huynh thì có cái gì? - Nói rồi gọi

Biện Bỉnh, Lâu Dị chuyển những đồ đạc từ trên xe xuống: chậu than,
dầu đèn, đệm da thú, lò hương, lại còn một số đồ dùng uống rượu và
thức nhắm, tất cả những thứ cần chuẩn bị đều mang đến đủ.

Vài phút sau, ba người đã quét dọn thảo lư lại thật sạch sẽ. Chậu

than ấm đã được nhóm lên, chiếc đệm da lông thú mượt như nhung đã
được trải ra, rượu đã lọc, món ăn đã bày. Tào Tháo với Vương Tuấn
ngồi đối diện nhau. Tào Đức, Biện Bỉnh ở hai bên cạnh. Vương Tuấn
vừa vào lều đã chú ý đến bài thơ nhỏ Tào Tháo vừa viết, cười nói:

— Đã có rượu có đồ nhắm rồi, sao còn nói Cũng không biết lấy

chi đây ứng thù? Huynh thật là không bệnh mà rên quá đấy!

— Làm chơi vậy mà, làm chơi vậy mà! - Tào Tháo cười hơ hơ,

kính Vương Tuấn một chén rượu. - Kiều công vẫn mạnh khỏe chứ?

— Ngài đã qua đời hơn hai năm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.