TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 327

— Chả trách nào! - Vương Tuấn gật đầu liên tục, - Những vật thế

tục đều là phong nhã, hà tất phải công kích về nỗi khác nhau, mà trốn
tránh thế tục?

Tào Tháo biết rằng trong câu nói của Vương Tuấn có ẩn ý khác

nữa, nhưng giả như không nghe ra, cười nói:

— Ta không biết gảy đàn thổi sáo, xin hát cho mọi người nghe

một khúc vậy! - Nói xong Tào Tháo hắng giọng, hát rằng:

“Tưng bừng rực rỡ trên trời;

Dưới trần ánh sáng chiếu soi phủ đầy.

Ta đi phục dịch phương tây;

Thì vùng Cầu Dã là đây đến rồi.

Tháng Hai, ngày tốt đến nơi;

Hè đông nóng lạnh các thời đều xa.

Chẳng về sầu lão lòng ta;

Đắng như thuốc độc xót xa thấm vào.

Nhớ đồng liêu hẹn ở trào;

Như mưa tầm tã dạt dào lệ sa.

Há không nhớ trở lại nhà;

Sợ mang tội lỗi, nên ta nhẫn lòng.”

Khổ đầu tiên của bài Tiểu Minh - Kinh thi còn chưa hát hết,

Vương Tuấn đã cười nói:

— Nhà mà huynh nhớ trở lại ấy là chỗ nào vậy? Há lại là chỗ này

ư?

Tào Tháo không hát nữa:
— Chính là vì nhà này tiểu đệ mới về quê đấy.
— Ồ? - Vương Tuấn vuốt vuốt chòm râu dài thật đẹp đứng dậy,

dạo một vòng xung quanh căn phòng, rồi chỉ vào bộ cung tên treo trên
tường, đột nhiên đưa tay nắn nắn đùi Tào Tháo, hỏi, - Cung tên còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.