TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 441

mà cáo lão đi. Đợi đến khi người ta không coi ra gì nữa, khi ấy có
muốn đi cũng đã muộn! Tuổi tác đã từng này rồi, phải biết thế nào là
tốt xấu chứ...

Phải rồi, coi như phụ thân cũng đã làm hết sức rồi. Năm xưa hoạn

quan đắc thế, thì phụ thân cũng đắc thế. Bây giờ hoạn quan đều cúp tai
cúi đầu, phụ thân cũng là con ngựa già không có cỏ ăn. Mỗi triều thiên
tử một triều tôi, có một ông vua hoang đường như tiên đế, mới có
những bề tôi “hòa quang đồng trần” như phụ thân. Hiện giờ xem như
mình cũng đã tự lập thân được rồi, phụ thân từ nay về sau cũng không
thể giúp nổi được mình nữa... Tào Tháo cúi đầu không nói.

Tào Tung dường như đã nhìn thấy rõ ràng tâm tư của nhi tử, lại

cười hờ hờ nói:

— Tiểu tử, ngươi cũng chớ nhìn lầm cha ngươi. Sau này ngươi

phải hiếu thuận với ta cho tốt, ta từ quan sớm cũng là muốn tốt cho
tiểu tử ngươi đó!

— Dạ? - Tào Tháo giật mình.
— Ngươi chớ giả bộ ngây ngô, mấy hôm nay Hà Tiến mưu tính

những gì chứ?

— Không có gì cả ạ.
— Nói láo, các ngươi tính kế diệt trừ thập thường thị chứ gì.
Tào Tháo càng thấy ngạc nhiên:
— Phụ thân làm sao mà biết?
— Hừ! - Tào Tung giận hằm hằm nói, - Trương Nhượng đã bán

hết nhà cửa ở phía đông thành, ngươi đoán xem số tiền ấy đi đâu?

— Nhi tử không biết.
— Đến cả phủ Xa kỵ tướng quân rồi.
— Hà Miêu ư?
— Ờ. Trương Nhượng để bảo toàn tính mạng hiện đã mang tất cả

tiền của kiếm được đến cho Hà Miêu, để cầu xin Hà gia tha mạng sống
cho. Bọn Triệu Trung, Đoàn Khuê cũng lũ lượt cầm bán gia sản nhờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.