TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 470

— Nhị vị hiền đệ! Viên Thiệu ta cầu xin hai vị, chúng ta đều là

chỗ tương giao đã lâu năm. Vì triều đình xã tắc, vì giang sơn đại Hán
chúng ta, hai đệ hãy giúp ngu huynh một lần này đi. Nhiều lắm cũng
chỉ trong vòng một tháng mà thôi, tất cả sẽ lại tốt đẹp. Chúng ta vẫn
còn có chuyện lớn hơn phải làm đó...

Hai người không biết làm sao được, đã đến thế này, còn có thể

nói gì đây?

Khi Tào Tháo về đến phủ, phụ thân đã bắt đầu thu dọn những đồ

vàng bạc tế nhuyễn. Tào Tháo hốt hoảng quỳ sụp xuống trước mặt Tào
Tung, khấu đầu nói:

— Nhi tử bất tài, không thể làm Hà Tiến, Viên Thiệu hồi tâm

được.

Tào Tung không còn mắng nhiếc Tào Tháo nữa, chỉ thở dài nói:
— Thế mới gọi là, tránh không nổi họa vậy!
— Xin phụ thân thứ tội cho nhi tử được nói, nhi tử chỉ đứng

ngoài quan sát, Đinh Nguyên kia án binh bất động đều có tiết chế,
chuyện này chưa chắc đã gây ra loạn đâu.

— Chưa chắc đã gây ra loạn, nhưng chuyện quân quốc trọng sự,

không thể dựa vào may mắn được. - Tào Tung nhìn nhi tử, cảm thấy
vừa đáng thương lại vừa đáng giận, - Bất luận là phúc hay họa, ta
không muốn lại phải mạo hiểm nữa, ta sẽ lánh về quê thôi.

Tào Tháo muốn ngăn lại, nhưng không tài nào nói ra được.
— A Man, cha đã từng này tuổi rồi, e là lần này về, sẽ không còn

cơ hội quay lại Lạc Dương nữa. Sau này con phải tự mình bảo trọng,
nói về tài cán hay học vấn, cha rất tin ở con. Nhưng con không thể tự
cho là đúng, đắc ý vong hình, đó chính là cái tật từ nhỏ đến lớn con
chưa sửa được. - Tào Tung vẻ mặt lo lắng, - Thực ra con đã hơn ba
mươi tuổi rồi, chẳng để đến lượt lão già chờ xuống lỗ như ta phải dạy
bảo.

— Không. Những điều phụ thân nói rất đúng, nhi tử xin ghi nhớ

lời giáo huấn của phụ thân!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.