TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 471

— Ôi... Phàn Lăng, Hứa Tương đúng là những kẻ tầm thường,

bọn họ làm gì có ai có được nhi tử như ta! - Tào Tung vui mừng cười,
- Nhưng ta vẫn phải dặn dò con, bất cứ lúc nào, cũng không được
buông tay khỏi binh quyền! Bất kể ai nắm chính sự, có binh quyền thì
con sẽ còn mạng, tiến lui trái phải đều có thể được. Trừ triều đình ra,
nếu nhưng người khác muốn đoạt binh quyền của con thì con phải
mau chóng thoát thân.

— Nhi tử hiểu.
— Ta không còn gì để nói nữa rồi, con mau qua xem vợ con thế

nào, tốt nhất để chúng theo ta về quê.

Tào Tháo hỏa tốc quay vào hậu đường, thấy Biện thị vẫn đang bế

Phi nhi, tựa như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.

— Hiền thê, nàng vẫn chưa thu xếp đồ đạc, để theo phụ thân về

quê ư?

— Suỵt... chàng nói nhỏ chút, con trai chúng ta đang ngủ đó. -

Biện thị cười rạng rỡ, - Chàng không đi, thì sao thiếp phải đi?

Tào Tháo cũng bật cười, vuốt mái tóc Biện thị nói:
— Hiện giờ Lạc Dương đang rối loạn, nàng tạm về quê lánh đi

đã, đợi đến khi gió yên sóng lặng rồi lại trở lại.

Nào hay Biện thị bưng miệng cười khanh khách.
— Nàng cười gì vậy?
Biện thị cốc vào trán Tào Tháo bảo:
— Thiếp cười chàng một đại nam nhân, mà kiến thức hạn hẹp.

Dưới chân chúng ta là chốn quốc đô, nếu chỗ này thực sự loạn, thì cả
thiên hạ này há lại không loạn cả sao? Bây giờ trốn về quê, đến lúc ấy
rồi còn có thể trốn ở đâu nữa?

Tào Tháo không ngăn được cảm thán:
— Phải... thiên hạ đại loạn làm gì có chỗ trốn.
Biện thị cười mãi, khóe mắt chợt lăn dài một giọt lệ long lanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.