TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 49

tận đằng xa. Tào Tháo nghĩ mãi mà không hiểu: Một con người cử chỉ
tùy tiện, thấp bé xấu xí như vậy, sao lại có uy chấn ba quân, lập được
công danh thế chứ?

Quốc cữu Hà Tiến

Suy cho cùng Tào Tháo vẫn còn trẻ tuổi, chưa thể định tâm để

làm công việc học thuật. Việc hiệu đính sách ở Đông Quán càng giúp
càng cảm thấy vô nghĩa, nửa tháng nay, ôm đống thẻ tre chẳng thể nào
xem được tiếp nữa.

Mã Mật Đê nhận ra tâm Tào Tháo không tĩnh, huơ huơ cây gậy

chống nói đùa:

— Tiểu tử! Nếu thật sư không có tâm tư gì hãy đi ra ngoài chơi,

hồi tuổi ta còn trẻ như ngươi vẫn còn ẩn ở đâu đâu ấy chứ! Tào Cự
Cao là người lanh lợi như thế, Kiều Công Tổ khi còn trẻ cũng đã có
tinh thần dồi dào đến vậy, sao lại bồi dưỡng nên một tên tầm thường
như ngươi chứ? Đi đi đi! Muốn làm gì ngươi hãy đi làm cái đó đi. Ta
mắt mờ chân chậm một ngày viết không được một cuốn, dùng sao
được ngươi ngày ngày đến mà hiệu thư chứ? Cứ như là ngày mai ta đã
chết rồi vậy! Làm ta bực mình, là lão già này xách gậy đánh cho bét
mông đấy... Cút mau cút mau! - Thế là Tào Tháo bị Mã Mật Đê đuổi
thẳng cổ ra ngoài.

Vừa lững thững bước đi vừa tính toán nên đi đâu, Tào Tháo liền

gặp Bào Tín dẫn theo Bào Thao, Bào Trung đi đến, người này lôi
người kia kéo mời Tào Tháo cùng đi săn, rồi cứ thế mấy người ra
ngoài thành. Đến ngoại ô rồi, hứng thú lại biến mất tăm mất dạng, đến
tay cũng không giơ nổi lên nữa. Ba huynh đệ Bào gia năm nào cũng
không quên luyện rèn kỹ năng, trình độ nửa mùa của Tào Mạnh Đức
như vậy, thật không xứng lắp yên, dắt ngựa cho họ, chạy ngược chạy
xuôi đến toát mồ hôi mà vẫn tay không, chẳng bắt được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.