TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 506

— Oan uổng quá... Tiểu nhân chưa từng hại ai! Tiểu nhân vốn chỉ

muốn làm một chức quan... tiểu nhân cũng đã sáu chục tuổi rồi, cuối
cùng lại có cái kết cục thế này ư? Hu hu... - Ông ta vừa ngước mắt lên
thì trông thấy Tào Tháo, - Hiền điệt à! Thật hối hận không nghe lời
hay của phụ thân hiền điệt, từ quan sớm đi thì đâu đến nỗi như hôm
nay... Hiền điệt cứu ta...

Tào Tháo thấy ông ta khẩn cầu như xé gan xé ruột như vậy,

không khỏi có ý thương hại, nhưng còn chưa kịp cất lời thì Viên Ngỗi
đã nói:

— Chớ có hòng! Hôm nay không có ai có thể cứu được hai tên

tiểu nhân các ngươi đâu!

— Viên Thứ Dương! Ngươi là đồ thất phu! - Không ai ngờ rằng,

“Bất khai khẩu” Hứa Tương xưa nay lặng im ít nói, mà giờ lại ngoạc
miệng chửi rủa, - Ngươi là thá gì, mà dám nói chúng ta là tiểu nhân?
Ngươi chẳng qua chỉ là dựa vào tiếng tăm bốn đời tam công mà thôi.
Chúng ta nịnh bợ hoạn quan ư? Ngươi thì không nịnh bợ, nhưng suốt
ngày ngươi ở trong phủ tính toán âm mưu, ngươi là con rắn độc!
Ngươi là đồ súc sinh! Phàn huynh ở Kinh Triệu từng đào kênh cho
bách tính, có thể nói là tạo phúc một phương. Ta cũng từng tiến cử
hiền tài cho quốc gia, còn ngươi cả đời đã làm được việc gì để người
ta phải bội phục? Hơn bảy mươi tuổi rồi còn muốn chui ra hại người...
Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, cả gia tộc ngươi sẽ bị người ta
chém hết, giết sạch đấy...

Khuôn mặt Viên Ngỗi vốn sắt đá, nay bị mắng chửi đến nỗi run

rẩy lên:

— Mau giết! Giết! Giết! Giết!
“Tiếu diện hổ” thì dập đầu khóc lóc van xin, “Bất khai khẩu” thì

mắng chửi mãi không thôi - bản tính con người ta hóa ra lại có thể
khác xa với biểu hiện thường ngày như vậy. Chứng kiến hai người
phải bỏ mạng dưới lưỡi đao, Tào Tháo liếc nhìn sang Viên Ngỗi, thầm
nhủ: “Phàn Lăng, Hứa Tương tuy là nịnh bợ nhưng cũng từng làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.