TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 509

xá trong cung điện để bức chúng phải xuất cung. Hà hậu từ gác lầu
nhảy xuống trốn thoát, nhưng Trương Nhượng, Đoàn Khuê vẫn dẫn
theo huynh đệ Lưu Biện, Lưu Hiệp lẻn ra cửa Bắc môn của Lạc
Dương, chạy vội đến Tiểu Bình Tân rồi tính tiếp. Đáng buồn rằng đại
quân ầm ầm đến cứu giá, nhưng lại chỉ chăm chăm vào việc giết chóc
trả thù lẫn nhau, chỉ có một mình Lư Thực phóng ngựa suốt đêm đuổi
theo thánh giá!

Đến quá giờ Tý, giữa những đoạn tường đổ vách nghiêng trong

hoàng cung, thi thể đã chất đống cao như núi. Tào Tháo đã đi không
biết bao nhiêu vòng quanh khu vực mùi máu tanh không thể chịu nổi
ấy, nhưng vẫn căn bản không tìm ra manh mối hoàng thượng và Trần
Lưu vương đâu. Cuối cùng không còn cách nào khác phải quay ngựa
về trước điện Đức Dương, ngồi cùng mọi người.

— Sao rồi? Vẫn chưa phát hiện được gì ư? - Tào Thuần sợ bị ngộ

sát, đã lấy một bộ quần áo từ đống thây người chết thay mặc vào
người, - Thái hậu bị kinh hãi quá, cứ khóc mãi không thôi, không thể
hỏi được gì cả. Đám cung nữ đều ai về điện nấy, sợ quá ngất đi không
ít.

Tào Tháo vẫn một mực lắc đầu thở dài. Vương Doãn thấy vậy,

vội vàng đưa cho một túi nước uống:

— Mạnh Đức, uống ngụm nước đi đã. Sẽ có tin tức ngay thôi, ta

đã phái quân đi chốt giữ những con đường trọng yếu của Lạc Dương
rồi, thập thường thị dù có ra khỏi hoàng cung cũng không chạy đi đâu
được.

— Nhưng hoàng thượng và Trần Lưu vương rốt cuộc có nằm

trong tay chúng không?

Vương Doãn lặng im hồi lâu mới nói:
— Chí ít là hiện giờ kiểm tra trong đám tử thi không thấy có

hoàng thượng và hoàng đệ. Nhưng chỉ e... - Nói đến đó, ông ta quay
đầu nhìn những đống đổ nát của rất nhiều cung điện lầu gác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.