TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 69

Vẫn là Mã Mật Đê tuổi già mà còn tinh anh, nắm chắc cây gậy,

quay sang nhìn Tào Tháo, Trần Ôn bảo:

— Mất nước hay không mất nước, ta đã ngần này tuổi rồi cũng

chẳng làm sao, chỉ có những người trẻ tuổi các ngươi là đáng thương
thôi, những ngày khốn khổ vẫn còn trước mắt đấy!

Tào Tháo mỉm cười:
— Cứ như tại hạ nói, con chó ấy đến lại hay.
— Hả? - Mấy vị lão thần đều đổ dồn ánh mắt giận dữ lại nhìn.
Tào Tháo vội vàng giải thích:
— Các vị lão đại nhân, vãn sinh không có ác ý gì. Là vãn sinh

nói, nhân chuyện này chúng ta có thể viết nên thành văn chương. -

Mã Mật Đê vỗ vỗ cái sập ngồi bên cạnh mình, bảo:
— Tiểu tử ngươi lắm trò ma mãnh, hãy ngồi xuống nói xem sao.
— Chư vị công đài đang ở trước mặt, tiểu nhân há lại dám...
— Bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi, sao phải nói lôi thôi lắm thế!

Nhanh lên nào! - Mã Mật Đê nói vẻ không nghi ngờ gì.

Tào Tháo cười ha ha ngồi xuống, nói:
— Hoàng thượng của chúng ta tuy... dốt kém... - Tào Tháo dùng

một từ không hay ho gì như thế, thấy mọi người không có ý kiến gì cả,
lại tiếp tục nói, - Nhưng ngài rất yêu chuộng kinh điển văn chương,
nếu chẳng phải như thế, sao hoàng thượng lại bảo Sái Ung hiệu đính
Lục kinh chứ? Làm sao ông ta lại lập ra Hồng đô môn để học chứ?

Lưu Khoan tạm ngưng tiếng khóc:
— Phải rồi! Hoàng thượng chỉ khi nghe giảng kinh sách mới có

thái độ tốt với ta.

— Cho nên, chúng ta nhắm vào cái hoàng thượng yêu thích. -

Tào Tháo nói tiếp, - Xin phiền chư công thử nghĩ xem, có câu sấm vĩ
hay kinh tịch nào liên quan đến chó không, tốt nhất là những câu nói
xấu ấy ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.