TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 398

cần ông động ngón tay là có thể giết cả ba tên ấy. Tào Tháo không
nhịn nổi ngửa mặt lên trời cười lớn:

— Ha ha ha... Có biết, có biết. Tất nhiên có biết, đều là bằng hữu

cũ mà.

Trần Cung không rõ ý tứ, nói:
— Nếu đều là bằng hữu của sứ quân, nên khoản đãi thật tốt mới

phải.

— Phải, phải khoản đãi. Phải khoản đãi bọn họ thật tốt! - Tào

Tháo nói qua kẽ răng hai câu ấy, bàn tay đã nắm lại thật chặt.

— Vậy khi về tại hạ sẽ đến mời, bảo họ đến Bộc Dương gặp ngài.

Chúng ta cùng mưu đại sự, tất có thể khiến sĩ nhân quy tâm.

— Ta thấy không cần phải đến cửa mời đâu... Công Đài, ngươi

giúp ta làm chuyện này.

— Sứ quân cứ dặn bảo, tại hạ đâu dám không phụng mệnh? -

Trần Cung vô cùng vui mừng.

— Ngươi hãy giết chết ba kẻ đó cho ta.
Trần Cung chợt kinh hãi, rất lâu sau mới lắp bắp nói:
— Ngài với họ không phải là bằng hữu ư?
Tào Tháo lừ mắt cười nhạt:
— Tất nhiên là bằng hữu, là bằng hữu tốt nhất. Hoàn Thiệu kia

trước nay kiêu căng ngạo mạn, dung túng gia nô cưỡng đoạt dân nữ,
từng hại Hạ Hầu Diệu Tài vào chốn giam cầm. Nếu không phải là
được hảo bằng hữu ấy ban tặng, thì dưỡng tử Tào Chân của ta cũng
không đến nỗi trở thành cô nhi không cha không mẹ! Viên Chính Phủ,
Biên Văn Lễ mấy bận không thèm hỏi trắng đen, đã nhục mạ ta ngay
trước mặt các sĩ nhân ở Lạc Dương, chửi mắng ta là giống xấu xa của
hoạn quan. Mấy vị hảo bằng hữu đó, giữ lại làm gì?

Nói đến câu cuối cùng, Tào Tháo nắm tay đấm lên mặt bàn chủ

soái. Trần Cung đã lần thứ ba trông thấy ánh mắt sắc lẹm ấy của Tào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.