TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 3 - Trang 462

Ông cảm thấy cổ họng khát khô, quát gọi:
— Lâu Dị! Mang nước cho ta!
Quát liền mấy câu mới nhớ ra, tên ấy đã không bao giờ chăm lo

cho mình được nữa rồi. Cánh tay đắc lực từng cứu chủ trong bão tuyết,
huyết chiến với Khăn Vàng ấy đã bỏ mình trong biển lửa ở Bộc
Dương. Tào Tháo nén nỗi thương cảm, lại gọi to:

— Vương Tất... - Cũng không có ai trả lời.
Ông lại nhớ ra, tên đó được sai đi Tây kinh, đã hơn một năm rồi

mà bặt vô âm tín, e là cũng chẳng thể sống được mà trở về. Tào Tháo
thoáng buồn, tả hữu hai bên đã không còn ai nữa, những thân binh
khốn kiếp khác đều đã chạy đi đâu rồi?

Tào Tháo cố gượng mệt mỏi bò dậy, tự mình đi ra ngoài trướng

lấy nước, bỗng trông thấy tất cả lính tráng đang túm tụm cách đó
không xa xem trò vui gì đó. Ông gạt đám đông nhìn xem, cũng không
nhịn được cười. Điển Vi đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay vơ
lấy bánh mỳ, thịt khô, nhét đầy vào miệng ngoác rộng đến tận mang
tai, bên chân mâm bát cốc chén đã chất cao cả đống.

Có tên đầu bếp đang khoanh tay cười, thấy Tào Tháo đến, liền

vui vẻ bẩm báo:

— Tướng quân, ngài hứa cho hắn một bữa ăn no, giờ chúng tiểu

nhân mang hết đồ ăn dưới bếp lên, cũng không đủ cho một mình hắn
ăn! Điển Vi phải ăn bằng sáu người khác, cái gì qua cổ hắn cũng bằng
không hết!

Tào Tháo nín cười, cầm một vò nước dưới đất lên đến trước mặt

hắn nói:

— Cứ ăn từ từ, vẫn còn nữa đấy.
— Dạ. - Điển Vi không kịp nói gì, vừa nhai vừa gật gật đầu.
— Ăn xong rồi, không cần về trại của ngươi nữa. Ta nhận mệnh

cho ngươi làm Đô úy, sau này đảm đương những việc của Lâu Dị, theo
bên cạnh bảo vệ ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.