TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 130

Câu nói này đã nhắc nhở Tào Tháo - cách đây không lâu,

Thích sứ Dương Châu là Nghiêm Tượng đã gửi thư tới nói rằng
tướng thảo nghịch Tôn Sách đã bình định dư đảng đạo tặc Đông
Ngô là Nghiêm Bạch Hổ, lại mời gọi thuộc hạ cũ Dương Châu như
Tổ Lang, Thái Sử Từ, chiếm cứ triệt để Giang Đông, Tôn Sách
đích thân dẫn Thái thú Hội Kê và thúc phụ Ngô Cảnh là Thái thú
Đan Dương, người em họ Tôn Bân là Thái thú Dự Chương, tâm
phúc Chu Trị là Thái thú Ngô Quận, hình thành thế độc bá Giang
Đông, Nghiêm Tượng do triều đình bổ nhiệm không đủ sức chống
lại, đây rõ ràng lại là một kẻ địch mạnh. May mà giữa hai bên còn
có Viên Thuật chắn ngang, tuy Viên Thuật ngày một suy yếu, song
là chủ cũ của Tôn Kiên, cha của Tôn Sách. Tôn Sách cũng vì tình
cảm mà không muốn xâm phạm, hơn nữa thấy ông ta vượt quá bổn
phận tự lên làm ngụy đế nên cũng không thể bắt tay được nữa, do
đó tạm thời sẽ không động tới Viên Thuật, chỉ ngấm ngầm lôi kéo
thuộc hạ của ông ta. Lại thêm thuộc hạ của Lưu Biểu là Hoàng Tổ,
Thái thú Giang Hạ, vốn là kẻ đầu sỏ năm xưa giết chết Tôn Kiên,
khiến Kinh Châu và Dương Châu kiềm chế lẫn nhau, nhờ vậy mà
chiến hỏa còn chưa lan tới được phía bắc.

Sở dĩ Trần Đăng coi Tôn Sách như kẻ thù là vì, thứ nhất

tranh giành nghĩa khí, muốn đọ tài cao thấp với Tôn Lang; thứ hai
kể từ lúc loạn lạc, không thiếu người lưu lạc tới Giang Đông
nương tựa vào họ Tôn, đặc biệt là người chú họ của Trần Đăng,
Thái thú quận Nguyên Ngô - Trần Vũ đã thất bại trong cuộc chiến
với Tôn Sách, mối thù này cho tới nay vẫn chưa hóa giải. Trong
lòng Tào Tháo hiểu rõ hết, thấy Trần Đăng và Tôn Sách có mối thù
như vậy thực là chuyện hay, bèn nói: - Nguyên Long chớ lo lắng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.