TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 133

mất, nói chi tới việc xin một chức tước hữu danh vô thực ở Hứa
đô, hoài bão cả đời sẽ tan thành mây khói. Hắn có nỗi khổ không
thể nói ra, càng thấy ngực đau tức nóng ran, vội cầm đũa gắp một
miếng cá sống lạnh ngắt bỏ vào miệng.

Thấy hắn không còn vướng mắc gì nữa, Tào Tháo thở phào

nhẹ nhõm. Ông vốn không còn tâm tư đâu mà ở đây cùng bọn họ
uống rượu, chỉ muốn nhân cơ hội nghĩ cách khắc phục hậu quả ở
Từ Châu, đại sự đã định bèn đứng dậy nói: - Lão phu tửu lượng
kém, mấy hôm trước lại bị cảm lạnh, giờ về trướng nghỉ ngơi
trước, chư vị...

Mọi người đều đứng dậy, đồng thanh nói: - Chúng tại hạ xin

cáo lui để ngài nghỉ ngơi.

— Đừng vội, đừng vội! - Tào Tháo cười khà khà xua tay, —

Ta uống của ta, các ngươi uống của các ngươi, hôm nay nhất định
phải uống hết mình. — Đoạn quay lại chỉ vào Vương Tất, Hứa
Chử, — Bảo bọn họ và Văn Viễn cùng uống với các ngươi, hôm
nay nhất định không say không về, như vậy mới coi là nể mặt lão
phu.

Bọn họ thấy Tào Tháo thiết tha như vậy thì không đi nữa,

chỉ vái dài cung kính tiễn ông ta ra khỏi trướng. Hứa Chử tiến lên
hai bước, ghé sát tai Tào Tháo thì thầm: — Hạ tướng tiễn ngài về
trướng đã, lát nữa quay lại uống tiếp. — Trong lòng hắn đang nghĩ
tới chuyện của Tiết Vĩnh, sợ sẽ lại đột nhiên xuất hiện thích khách.

Tào Tháo gật gật đầu, thư thả bước ra khỏi đại trướng, đêm

nay trăng sáng sao thưa, bầu trời quang đãng, không khí mát mẻ
mang lại cảm giác sảng khoái. Trong lúc cúi đầu, chợt nhớ tới mỹ
nữ Đỗ thị xinh đẹp tuyệt trần vẫn đang đợi mình trong tẩm trướng,
chợt thấy lòng dạ xốn xang. Ông vừa bước lên hai bước đã nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.